Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324771

Bình chọn: 8.5.00/10/477 lượt.

n. Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không nghĩ đến hóa ra Cao Thần sẽ

thích Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh, chỉ cái tên này, liền làm cho trái tim cậu thắt lại…

Ngày đăng ký đó, thấy ánh mắt Cao Thần

nhìn Cố Hàm Ninh phát sáng mà chăm chú, cậu liền biết, cậu và Cao Thần

sớm có ngày tranh đoạt.

Nhưng kì thật, tranh giành hay không tranh giành cũng không do cậu và Cao Thần.

Nếu, trong lòng Cố Hàm Ninh không có

chút dấu ấn nào của với Triệu Thừa Dư cậu, vậy thì cậu chấp nhận trở

thành một cái bóng, không quấy nhiễu, không tổn thương, không làm Cố Hàm Ninh phiền não.

Nhưng mà, lúc trước, rõ ràng Cố Hàm Ninh nhìn cậu sẽ cười, khi tiến đến bên cậu nói chuyện thì giọng nói ngọt

ngào, mềm mại khiến cậu cơ hồ không nói được…….

Từng thấy một Cố Hàm Ninh như vậy, cậu sao có thể cam tâm không nói, không tranh?

Cậu, không cam lòng!

Ít nhất cũng để cho cậu có cơ hội bình

đẳng mở miệng bày tỏ, cậu cam lòng đem quyền lựa chọn giao trên tay Cố

Hàm Ninh, đợi chờ tuyên án.

Thiên Đường, hay là Địa Ngục……………

“Mình, thích Cố Hàm Ninh!” Triệu Thừa Dư thanh âm trầm thấp lại kiên định nhìn ánh mắt Cao Thần không chút nào thoái nhượng.

“Tốt, vậy chúng ta để Cố Hàm Ninh tự

mình chọn, nhưng bất kể ai thua cũng không được làm hỏng tình anh em

chúng ta” Cao Thần cười nói, vẻ mặt buông lỏng một chút.

Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà

Miêu ở siêu thị đi dạo một vòng, cuối cùng chọn lấy một cái nồi cơm điện quay về trường học, mới đi vào cửa phía đông liền nhìn thấy hai người

Triệu Thừa Dư cùng Cao Thần đang đi tới.

“Cố Hàm Ninh!” Cao Thần chạy tới chào hỏi “Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miểu, chào buổi tối”

Tối hôm qua, Cao Thần chỉ gửi một tin nhắn “ngủ ngon” rồi cũng không quấy nhiễu cô nữa.

Cố Hàm Ninh cười gật đầu, coi như là

chào hỏi, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Triệu Thừa Dư,

nhịn không được khẽ gợn lên khóe môi

———————— Hết chương 23 ————————

Edit: diệptử94

“Ai, mọi người từ từ nói chuyện, Miêu

Miêu, cậu đi theo mình đi mua Oden (*) đi, không hiểu sao mình lại thấy

đói rồi này!” Thịnh Mạn Mạn không nói hai lời liền đi qua kéo Thôi Hà

Miêu đi.

[(*) Oden: một món ăn cổ truyền của Nhật Bản, thường ăn vào mùa đông'>

Phạm Ý Mân và Mạnh Khởi Đức sau khi chào hỏi với Cố Hàm Ninh liền quay về phòng ngủ.

Chỉ loáng một cái, trên con đường chỉ còn lại có ba người.

Cố Hàm Ninh nhìn khuôn mặt đang cười của Cao Thần, và Triệu Thừa Dư đang nhìn bản thân mình, không tỏ vẻ gì tự đánh giá.

Cao Thần cười bước gần đến đang muốn lên tiếng, Triệu Thừa Dư ở một bên nhìn Cố Hàm Ninh nói trước: “Cố Hàm Ninh…………..”

“Ừ?”

Cố Hàm Ninh khóe môi khẽ nhếch lên, ánh

mắt trong trẻo thẳng tắp nhìn Triệu Thừa Dư, nhưng thực thế thì căng

thẳng đến mức ngừng cả hô hấp.

Triệu Thừa Dư nhìn ánh mắt chăm chú của

Cố Hàm Ninh, chợt trong lòng truyền tới một dòng khí nóng, vọt lên lòng

cản đảm cậu khó khăn lắm mới xây dựng được, suýt chút nữa sụp đổ.

Triệu Thừa Dư mấp máy môi, miễn cưỡng kiềm chế tim đập kịch liệt.

“Cố Hàm Ninh………….mình, thích cậu……”

Cố Hàm Ninh thở ra một hơi, buông lỏng

bàn tay nắm chặt, rũ mắt xuống che giấu vẻ mặt, nhưng nhịp tim tăng

nhanh, chính cô cũng cảm thấy rất rõ ràng.

Triệu Thừa Dư thanh âm trầm thấp, lại có cường độ dễ làm cho người ta cảm thấy rung động, trong nháy mắt đốt

cháy lòng dạ Cố Hàm Ninh tăng lên, đáy lòng ấm áp, mặt mày hồng hào,

cũng có vài phần mừng rỡ.

Nhưng Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, khóe môi mím thành một đường, nhưng lại lộ ra vài phần nụ cười, nói là vui mừng, thà rằng nói là lễ phép.

Triệu Thừa Dư nhìn không rõ, điều này thể hiện ý gì, cả trái tim thấp thỏm, đập không ổn định…

“Cố Hàm Ninh … cậu không cần khó xử …. mình chỉ muốn có một cơ hội công bằng … nếu như … nếu như cậu khó xử, có thể nói thẳng”

Triệu Thừa Dư cúi thấp đầu, hạ giọng bổ sung, trong lòng không khỏi một trận lo lắng.

“Ừ, mình thực sự có chút khó xử …” Cố

Hàm Ninh ngẩng đầu, lông mày chau lại, dường như trong lòng khó chịu,

nhìn Cao Thần một chút, lại quay sang nhìn Triệu Thừa Dư, làm cho cả hai người bắt đầu khẩn trương.

Cho dù Cao Thần có tự tin bao nhiêu trong lòng cũng sinh sợ hãi.

“Ách, mình thật khó có thể quyết định …”

Cố Hàm Ninh lấy ngón trỏ sờ cằm, có vẻ như đang suy tư.

Triệu Thừa dư không khỏi ngừng lại hô hấp, sợ mình quấy nhiễu đến cố Hàm Ninh.

Cao Thần cũng cùng một dạng, đến lúc này cậu ta có chút hối hận buổi trưa mình lại nói ra. Với tính cách của

Triệu Thừa Dư nếu mình không nói ra cậu sẽ đợi xem Cố Hàm Ninh đối với

mình như thế nào rồi mới tính toán tiếp, hôm nay ngược lại làm khơi dậy

dũng cảm của cậu ta nếu không cậu ta cũng sẽ không thay đổi.

Cố Hàm Ninh trầm ngâm một hồi, mới do dự nói: “Hay để mình cân nhắc một thời gian nữa, ah hay là định kì

hạn…Cuối kì trước khi trở về nhà, mình chắc chắn sẽ cho các cậu một đáp

án, hiện tại chúng ta vẫn làm bạn như trước, có được không?”

Cố Hàm Ninh mở to mắt, hai bàn tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt khó xử cầu xin.

“Có được hay không?”

Triệu Thừa Dư vội vàng gật đầu, mặc dù

trái tim chỉ thả lỏng ra hơn


The Soda Pop