
sinh nhật vui vẻ! Đây là bánh sinh nhật do cả phòng mình mua coi như làm quà tặng sinh nhật cậu!” Cố
Hàm Ninh đối mặt với Cao Thần chớp mắt cười tinh nghịch.
Trong mắt Cao Thần mang ý cười, đứng lên giúp cô cùng nhau lấy bánh ra.
“Cám ơn! Không nghĩ đến còn có quà a!”
Bạch Vũ Hân thu lại nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh.
Cô thế mà không biết Cố Hàm Ninh chuẩn bị bánh ga-tô từ khi nào!
Bạch Vũ Hân quay lại nhìn thấy Thôi Hà
Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn cười tự nhiên, hiển nhiên cũng đều biết chuyện,
thì ra chỉ mình cô bị bịt mắt?
Tất nhiên cô cũng có quà. Vì để là người đầu tiên, tối hôm qua cô đã sớm tặng Cao Thần một đôi bảo hộ tay, để
khi nào cậu chơi bóng rổ cũng có thể nhớ tới mình.
Nhưng hôm nay nhìn nụ cười của Cao Thần so với tối qua nhận được quà của mình, hiển nhiên là vui vẻ hơn rất nhiều…………
Có lẽ, Cố Hàm Ninh cũng lén chuẩn bị một món quà…
Bạch Vũ Hân cúi đầu xuống , trong mắt không che giấu nổi thù hận!
Cố Hàm Ninh, rõ ràng cậu biết tôi thích Cao Thần!
Tất cả nỗ lực của tôi, so với cậu, lẽ nào đều vô giá trị?
Lúc ngẩng đầu, sắc mặt Bạch Vũ Hân đã
trở lại bình thường, chỉ cần lờ đi vài tia âm hiểm thỉnh thoảng lóe lên
trong mắt, ý cười trên khuôn mặt nhất định vô cùng ngọt ngào.
Cố Hàm Ninh cười như không cười nhìn Bạch Vũ Hân một cái.
Cô bây giờ cũng đã biết, tính kiên nhẫn cùng thù dai của Bạch Vũ Hân không ai có thể so sánh được.
Bữa cơm tối gần chín giờ mới tan.
Cao Thần rót bia, Cố Hàm Ninh tất nhiên không dám uống, mấy người con trai, Bạch Vũ Hân và Thịnh Mạn Mạn uống mấy cốc.
Có lẽ là không khí buổi tối quá tốt,
trong lòng quá vui sướng, Cao Thần uống ngà ngà say, đặt tay lên vai
Triệu Thừa Dư, cười hì hì, sán đến nói bên tai Triệu Thừa Dư: “Thừa Dư,
cậu xem, Cố Hàm Ninh hôm nay có đẹp không?”
Đẹp……..
Triệu Thừa Dư mím môi, không nói gì, nhìn chằm chằm vào đường cong mỹ lệ của Cố Hàm Ninh, trong lòng âm thầm trả lời.
Nhưng Cố Hàm Ninh tối nay xinh đẹp lại làm cho cậu chua chát………..
Ra khỏi nhà hàng, những cơn gió mùa thu
mát mẻ, quét đi vài phần bốc đồng, Cao Thần khẽ đứng thẳng người, khóe
miệng nhếch lên chứa ý cười, khoác lên vai Triệu Thừa Dư, chậm rãi đi ở
cuối cùng.
Vào cổng trường, tâm trạng phức tạp, đắm chìm trong bước đi, Bạch Vũ Hân bước chân lảo đảo, thiếu chút ngã nhào, Thôi Hà Miêu nhanh chóng kéo Thịnh Mạn Mạn đi đến, đỡ lấy cánh tay của
Bạch Vũ Hân.
“Ai, không thể uống ít rượu đi được sao?”
“Mình không sao……….” Bạch Vũ Hân nói giọng suy sụp, nghe vào Thôi Hà Miêu lại cảm thấy cô ấy uống quá nhiều, mệt rã rời.
“Đi nào, mình đỡ cậu lên cầu thang, nhanh đi ngủ”
“Hì hì, uống rượu, đi ngủ” Thịnh Mạn Mạn ở một bên cười hì hì nói, hai má hơi hồng , ánh mắt lại rất tỉnh táo.
Cố Hàm Ninh ở phía sau nhìn buồn cười.
Thịnh Mạn Mạn không chỉ có thể ăn còn có thể uống, tửu lượng là số một, trên thực tế cô ấy có chút tham uống.
Trước kia phòng ngủ của họ ăn uống, cô ấy luôn luôn thích uống chút
rượu, qua thời gian, tửu lượng của Cố Hàm Ninh ít nhiều tăng lên, mặc dù tửu lượng của cô căn bản là do sau này công việc bất đắc dĩ mà luyện
nên.
Nhưng Thịnh Mạn Mạn rất có chừng mực, sẽ không tùy tiện uống rượu bên ngoài.
Mà tửu lượng của Thôi Hà Miêu cũng chỉ
như Cố Hàm Ninh lúc này, nếu như Cố Hàm Ninh uống một chén cũng say thì
Thôi Hà Miêu tối đa chỉ uống được nửa chén.
Mà tửu lượng của Bạch Vũ Hân tuy kém Thịnh Mạn Mạn nhưng cũng rất tốt, tiệc rượu tối nay cũng không làm cô ta say được.
Nhưng giờ phút này trong lòng Bạch Vũ Hân chán nản, nhắm mắt lại, dựa vào Thôi Hà Miêu, trong mắt tràn đầy chua xót.
Tối nay, cứ coi như cô uống say đi ….
Thôi Hà Miêu thấy Bạch Vũ Hân nhắm mắt, liền vội vàng gọi Thịnh Mạn Mạn giúp một tay đỡ người lên tầng.
Phạm Ý Mân vừa uống vừa làm loạn, tửu
lượng cũng không cao, kêu gào đau đầu đã lên lầu rồi, Trần Minh và Mạnh
Khởi Đức cũng đã trở về phòng ngủ.
Cố Hàm Ninh dừng bước quay đầu lại cười với Triệu Thừa Dư và Cao Thần ở phía sau.
Ánh trăng sáng mang theo một tầng ánh
sáng nhu hòa, trên khuôn mặt Cố Hàm Ninh phảng phất một tia ôn nhu uyển
chuyển thanh tân làm người ta không dám hô hấp.
Triệu Thừa Dư kinh ngạc khi thấy ánh mắt của Cố Hàm Ninh rơi trên người Cao Thần, trong lòng không ngăn được khó chịu.
“Cao Thần, sinh nhật vui vẻ! Cám ơn bữa tối của cậu!”
“Cố Hàm Ninh………” Cao Thần buông cánh tay đang để trên vai Triệu Thừa Dư xuống, hướng về phía Cố Hàm Ninh mà vẫy
tay “tối nay mình rất vui vẻ!”
Cố Hàm Ninh nhu thuận cười nhẹ làm cho Cao Thần càng thêm dũng cảm, men say tại tiếp thêm cho cậu lá gan.
Từ ngày đầu nhập học, cậu liền để mắt
tới cô gái xinh đẹp mà trầm tĩnh này, bởi sự lãnh đạm của Cố Hàm Ninh,
trong lòng cậu cũng cảm thấy mất mát.
Tối nay, nụ cười của Cố Hàm Ninh, làm tim cậu đập rộn lên, hóa ra đây là cảm giác trái tim rung động thình thịch ………..
“Cố Hàm Ninh, mình thích cậu!” Trên mặt
Cao Thần phảng phất ý cười, tròng mắt chân thành sáng chói, âm thanh
trầm thấp văng vẳng bên tai Cố Hàm Ninh, như là thâm tình làm say lòng
người.
Cố Hàm Ninh hơi rũ mắt, hai bàn