Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327004

Bình chọn: 8.00/10/700 lượt.

thổi lướt, sợi tóc cô lướt nhẹ qua cổ và

gương mặt anh, kèm theo một trận tê dại, khiến lòng anh cũng bắt đầu

ngứa ngáy.

Bên ngoài phòng ngủ của Cố Hàm Ninh là

một ban công rất rộng, dựa theo ý muốn của cô, đặt một ghế tựa to đủ hai người, giờ phút này duỗi thẳng chân, gác ở trên mặt bàn nhỏ, hưởng thụ

thời gian nhàn nhã, dễ chịu đến muốn ngủ.

Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh híp mắt,

khóe môi vểnh nhẹ, bộ dáng lười biếng, đáy lòng hơi hơi nóng lên, không

nhịn được xoay người, kéo người cô vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán,

bờ môi cô, ngậm nụ cười ngọt ngào kia vào trong miệng.

Trong lồng ngực anh, Cô Hàm Ninh rên khẽ một tiếng, ngoan ngoãn ngẩng đầu, hơi hơi nhắm mắt. Bọn họ xác thực đã

không gần gũi một thời gian rồi, trong tuần thi, thư viện, phòng tự học

đều có người, Triệu Thừa Dư nhiều nhất cũng chỉ ngẫu nhiên hôn một chút, nụ hôn ngấu nghiến này trái lại khiến lòng anh bắt đầu nóng lên, cái

tay vốn ôm eo nhỏ của cô, chậm rãi trượt xuống, đến khi ý thức được thì

tay anh đã đặt ở nơi không nên đặt, đầu anh nóng lên, hơi thở gấp gáp,

kiềm chế.

Chỉ là sờ một chút….. Triệu Thừa Dư mơ

hồ mà nghĩ, tay bất giác vuốt ve. Nhưng xúc cảm kỳ lạ dưới tay mềm mại

hơn so với bình thường rất nhiều, khiến anh dần dần tỉnh táo lại, rời bờ môi cô, anh không khỏi nhẹ giọng thở dài, không rõ là thấy tiếc hận hay vui mắn.

Cố Hàm Ninh mím môi cười, con mắt khép hờ đã mở to, đôi mắt sáng ngời được bao phủ một tầng ướt át, trong suốt pha lẫn ý cười.

Triệu Thừa Dư lắc đầu cười, đưa tay khẽ nhéo mặt cô một chút : “Nhìn thấy anh không chịu nổi, rất vui sao ?”

Cố Hàm Ninh cười tủm tỉm mím môi: “Là bản thân anh muốn nhịn nha, không liên quan đến em!”

“Ai” Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ thở dài: “Khó hơn nhiều so với suy nghĩ của anh”

“Thật ra, không chịu nổi cũng không sao…” Cố Hàm Ninh cảm động, muốn nói lại thôi.

“Nhìn thấy tình cảnh của Bạch Vũ Hân

ngày đó, anh liền tự hứa với mình, tuyệt đối sẽ không để cho em gặp

chuyện như vậy. Trên đời này không có biện pháp nào an toàn tuyệt đối,

nên chuyện duy nhất anh có thể làm, chính là khống chế chính mình” Triệu Thừa Dư thu lại bộ dáng tươi cười, nắm tay Cố Hàm Ninh, thật nghiêm túc nói.

Sự nóng rực dưới đáy lòng vừa rồi, từ từ hóa thành ấm áp, Cố Hàm Ninh cười, hôn một ngụm lên cằm Triệu Thừa Dư:

“Nhịn đến khi lấy bằng tốt nghiệp?”

“Đúng, ít nhất cũng phải đến khi đó. Em

đã nói muốn thi nghiên cứu sinh, đến lúc đó tốt hơn hiện tại một chút,

nếu có thai, em muốn sinh, thì có thể tạm nghỉ học ”

Cố Hàm Ninh tựa vào vai Triệu Thừa Dư, khóe môi vểnh lên.

Triệu Thừa Dư càng sợ chính mình nhịn

không được, nhưng lại không nỡ buông người trong ngực ra, chỉ có thể

gắng sức kiềm chế sự rung động tự đáy lòng, thấp giọng tính toán xong

tương lai.

Diêu Tuệ Nhã đã sớm gọi điện thoại, bảo

Triệu Thừa Dư cơm nước xong mới được đi. Tuy lo lắng ánh mắt sắc bén của cha Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư vẫn ở lại ăn cơm tối.

Vì để có thêm thời gian sau tết âm lịch, hôm sau Triệu Thừa Dư trở về thành phố H.

Tám rưỡi ngày mùng hai tháng giêng, Triệu Thừa Dư xách theo túi lớn, túi nhỏ đúng giờ xuất hiện trước cửa.

Sau khi Cố Hàm Ninh và ba mẹ bàn bạc

xong, ba mẹ lại tự bàn với nhau nữa, cuối cùng quyết định bảo Triệu Thừa Dư đến nhà ăn cơm vào mùng hai tháng giêng. Tuy rằng, không phải là lần đầu tiên đến, nhưng rõ ràng Triệu Thừa Dư thận trọng hơn so với bình

thường, nhất là khi nhìn thấy Cố An Quốc mặc âu phục phẳng phiu, còn có

Diêu Tuệ Nhã trang điểm nhã nhặn, trong lòng tức khắc bất an, sợ trong

trường hợp trọng đại này, mình phạm sai lầm gì.

“Cô, chú, chúc mừng năm mới.”

“Ngoan ngoan, Thừa Dư mau vào, Ninh

Ninh, con dẫn Thừa Dư đi thăm quan nhà mình đi.” Diêu Tuệ Nhã quay đầu,

nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông xã mình, trừng mắt một cái, quay lại

tươi cười nói: “cũng không phải lần đầu tiên cháu đến đây, cứ coi như

nhà mình, tự nhiên đi.”

Cố Hàm Ninh thầm bật cười trong lòng,

nếu không phải lần đầu tiên đến, còn thăm quan cái gì? Cô liếc mắt nhìn

vẻ mặt hoàn toàn khác biệt của ba mẹ, lại nhìn vẻ căng thẳng của Triệu

Thừa Dư, quyết định dẫn anh đi thả lỏng một chút, đỡ phải nhìn ba nhà

mình trừng Triệu Thừa Dư thành cái lỗ.

“Vậy thì đi lên lầu tham quan đi” Cố Hàm Ninh kéo tay Triệu Thừa Dư, đi lên lầu. Diêu Tuệ Nhã vội vàng túm lấy

Cố An Quốc đang có sắc mặt khó coi, trừng mắt, thấp giọng mắng: “Anh yên cho em, hôm nay, dám làm con rể em sợ, buổi tối em liền lột da anh.”

Cố An Quốc dịu mặt lại, sửa sang lại cà vạt, vẫn nhìn chăm chú về phía cầu thang: “Anh chỉ đang lo lắng thôi!”

“Lo lắng cái gì? Ninh Ninh lớn như vậy,

anh cứ canh ở nhà thì có ích gì, không phải hai đứa vẫn luôn gặp nhau ở

trường sao” Nói một phen, vẻ mặt của Cố An Quốc lại đen thêm một tầng.

“Anh cũng không nghĩ lại xem, lúc trước

anh đến nhà em, ba mẹ em cũng đâu xem anh như kẻ trộm mà canh giữ” Diêu

Tuệ Nhã như có như không nói, Cố An Quốc vội vàng quay đầu lại nói: “Còn không phải chỉ có mỗi Ninh Ninh”

“Con gái của anh quý giá ?! Chẳng lẽ mẹ

của con gái anh không quý giá?” Nh


XtGem Forum catalog