XtGem Forum catalog
Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326211

Bình chọn: 7.5.00/10/621 lượt.

ả lời đơn giản bằng giọng mũi, có vẻ không chút đếm xỉa.

“Hàm Ninh. . . Làm sao bây giờ? Anh rất nhớ nem. . . Nghĩ đến em trái tim đều đau. . .”

“Hừ, đó là anh thức đêm nhiều, đáng ra

anh nên tìm bác sĩ, không phải em.” Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động

đứng dậy, không quan tâm các bạn học khác đang im lặng khiếp sợ, trên

mặt mỉm cười ngọt ngào, đi tới góc khuất.

“Hàm Ninh, hôm nay anh sẽ trở về! Em chờ anh một chút, được không?” Giọng nói từ đầu bên kia điện thoại, pha lẫn một tia khẩn cầu nhàn nhạt, cô nghe được có chút đau lòng.

“Không phải là anh bận rộn nhiều việc

sao?” Cô bĩu môi, nói sự thật, lại không tránh không hơi oán hận. Đúng

vậy, cho dù cô không quan tâm, ai oán vì bị lờ đi vẫn sẽ có.

”Bận rộn nữa cũng không quan trọng bằng em. . . Nếu như em chạy theo người khác, anh kiếm nhiều tiền hơn nữa

thì có ích lợi gì?” Triệu Thừa Dư thấp giọng nói, Cố Hàm Ninh tươi cười

sáng bừng khuôn mặt.

“Cái gì mà chạy hay không . . . Em vẫn ở chỗ này đây. . . Anh an tâm làm việc của anh, chờ rảnh rồi về.” Cố Hàm

Ninh thở dài dưới đáy lòng, cô vẫn không nỡ làm cậu trong lúc bận rộn

còn phải băn khoăn về mình.

“Không phải, là anh thật muốn gặp em. . . Hàm Ninh, đêm nào anh cũng mơ thấy em. . .”

Cố Hàm Ninh cảm thấy điện thoại di động

bên tai cũng bắt đầu nóng lên: “em, cũng thế. Rất nhớ anh, cũng mơ thấy

anh.” Không phải cô giả vờ, cô thật sự rất nhớ, không nói ra, cũng sẽ nổ tung.

“Vậy anh lập tức đi ra bến xe, ngồi

chuyến xe gần nhất để trở về! Em chờ anh! Bạn học kia, em cũng đừng để

ý, để Lục Khải giúp em đuổi đi! Em cứ việc ăn uống, ăn no để Lục Khải

đưa em về nhà!”

Âm thanh đầu bên kia điện thoại hơi cao

lên, Cố Hàm Ninh đang muốn khuyên nữa, bên kia đã cúp, cô giật mình,

trong lòng do dự rốt cuộc mình có nên giả vờ hiền lành săn sóc hay

không?

Cố Hàm Ninh quay người lại, ngẩn người.

Hai bàn bạn học, đều không chớp mắt, dựng thẳng lỗ tai nhìn cô, mặt Dư Hàn tái đi, lúng túng chán nản cúi đầu.

Được rồi, vừa rồi quả thật cô đã hoàn toàn quên mất đám người sống sờ sờ này rồi.

“Khụ, Lục Khải, trả điện thoại di động

cho cậu. Còn có, đừng tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy người khác, cậu

biết không, có lẽ người ta đang rất bận.” Cố Hàm Ninh nghiêm túc phê

bình.

Cô là bạn gái thân thiết của người ta,

cũng không dám tùy tiện gởi tin nhắn quấy nhiễu đến công việc của người

ta, cậu ta thì hay rồi, chuyện không quan trọng như thế, cũng gọi điện

thoại tới.

Lục Khải cầm điện thoại di động, vô tội nháy mắt mấy cái.

“Là người kia của cậu đã dặn đi dặn lại, tất cả những chuyện có liên quan tới cậu, đều phải báo cáo kịp thời!”

“A ~ vậy rốt cuộc là làm sao cậu ấy biết hôm nay bọn mình họp mặt?” Cố Hàm Ninh hơi nhướng mày, híp mắt cười nhìn Lục Khải.

“Hì hì, cái này thì, mấy ngày hôm trước

mình và cậu ấy nói chuyện qua điện thoại, không cẩn thận nói ra.” Lục

Khải sờ sờ đầu, cười hì hì trở về chỗ ngồi của mình.

Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn Dư Hàn là

người duy nhất đứng yên, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Dư

Hàn, cám ơn cậu. Nhưng mà, mình đã có bạn trai.”

Dư Hàn ngẩng đầu nhìn cô, ánh hào quang

trên mặt giống như thoáng cái biến mất, khóe môi khẽ động, phát hiện

cười thế nào cũng có chút lúng túng, dứt khoát không hề gắng gượng nữa,

mấp máy môi, nhìn Cố Hàm Ninh, trong mắt sót lại một chút xíu giãy giụa

không cam lòng.

“Là bạn cùng học năm nhất đại học với cậu sao?”

“Ừ, phải.”

Dư Hàn lần nữa rũ mắt xuống, trong miệng mang theo tia hối tiếc cay đắng thật sâu.

“Là mình quá muộn. . .” Nếu như sớm một chút nữa, nếu như, năm trước tốt nghiệp đã bày tỏ, có phải, tất cả sẽ khác đi?

Lúc tốt nghiệp cấp ba, cậu nghĩ, chờ một chút, chờ đến lúc lấy được giấy báo trúng tuyển, nếu như là cùng học

chung một trường đại học, hoặc là học chung một thành phố, vậy thì chứng tỏ bọn họ có duyên, như vậy lên đại học, cậu nhất định sẽ theo đuổi cô! Cậu nghĩ, đến lúc đó, cậu và Cố Hàm Ninh ở bên nhau, khẳng định là

chuyện đương nhiên rồi!

Sau đó, lúc thông báo trúng tuyển được

gởi đến, cậu giống như người mất hồn. Cậu và Cố Hàm Ninh không chỉ không phải cùng một trường học, còn không chung một thành phố.

Cho nên, tháng chín năm trước, cậu một

thân một mình đến trường học xa ngoài ngàn dặm, lúc ấy cậu chần chờ,nghĩ có lẽ nên chờ một thời gian, không thể gấp như vậy. Cậu không có số

điện thoại nhà Cố Hàm Ninh, càng không có số điện thoại di động của Cố

Hàm Ninh, cũng không phải là lấy không được, chỉ là phải thông qua vài

bạn học.

Lần họp mặt này, cậu mới thật sự là

người thúc đẩy, cậu đã sớm nghĩ xong, lần này nhất định phải lưu số điện thoại để liên lạc với Cố Hàm Ninh, đại học còn ba năm, cậu không chờ

được rồi, một mình ở đất khách, sự nhớ nhung này càng thêm giày vò. Cậu

nghĩ, dù là yêu xa, chỉ cần trái tim ở bên nhau, sẽ không sao cả!

Cậu suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là không nghĩ tới, Cố Hàm Ninh có bạn trai rồi, nên làm cái gì bây giờ? Có lẽ,

trong tiềm thức của cậu, không dám nghĩ tới mặt này…

Dư Hàn hốt hoảng ngồi xuống, bên tai

truyền đến tiếng cười đùa của bạn h