
hông có gì trở ngại, nếu như
bằng không, ta sẽ không chấp nhận giải dược."
Ngẩng đầu, sắc bi thương
trong mắt kia đã không thấy nữa, mặt mày trái lại thêm một phần lạnh lùng tàn
bạo, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi, không dám nhìn thẳng. Không hổ là
vương giả xuất sắc nhất Thiên Mị Vương triều, chỉ phần liếc nhìn đã là không ai
có thể sánh bằng.
"Trong cung nay thế nào?" đôi mắt xinh đẹp
xao động, trong lời nói lộ ra tàn khốc.
Đông Ly Hạo hiển nhiên đã có thói quen trừ hắn cùng
Thủy Dạng Hề ra thì đối với những người khác thái độ hoàn toàn bất đồng, thong
dong tiến lên từng bước đem tình hình trong cung kể lại cho hắn nghe.
Lại nói về mấy người cùng lúc phát hiện ra không thấy
thân ảnh của Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Dạng Hề , liền cho người âm thầm tìm
kiếm, đợi khi tìm toàn bộ trong cung ngay cả những nơi hóc hẻm nhất cũng không
gặp người, lúc này mới hoảng sợ.
Mà Đông Ly Hạo lại đúng lúc này đưa thuốc tiến cung,
cùng mấy người đi Hồng Lâu thông báo cho hắn tình hình lộn xộn này, vì thế mọi
người thỏa thuận để cho Niên Niên ở trong cung trấn thủ, Trương Thái y cùng ẩn
vệ lưu lại, mà bọn họ cùng người Hồng Lâu xuất cung tìm kiếm.
"Chẳng qua, giờ đây chỉ sợ là đã kinh động đến
Thái Hậu bên kia," Đông Ly Hạo nói xong, liền cúi đầu thở dài.
"Các ngươi lại để cho Niên Niên một mình ở trong
cung?" trong mắt Nam Cung Ngự Cảnh ánh lửa như thiêu đốt, nơi nguy hiểm
như vậy, lúc nguy hiểm như thế, hắn chỉ là một tiểu hài tử như thế nào ứng đối
được.
"Hoàng thượng yên tâm, chúng ta đã thông báo cho
Linh Vương rồi," Đông Ly Hạo cũng nhíu mi, trong lòng cũng vô cùng lo
lắng, chỉ là tình hình lúc ấy so ra không có tốt như bây giờ, trong cung phải
có chủ tử, Niên Niên là người có điều kiện tốt nhất.
"Phụ thân đừng tức giận, Niên Niên nói hắn nên vì
phụ thân cùng nương mà bảo vệ Thừa Kiền điện, chờ các ngươi bình an trở lại.
Niên Niên sẽ biết cách tự chiếu cố chính mình." Thanh âm non nớt của Tuyền
Tuyền vang lên bên tai Nam Cung Ngự Cảnh, ngữ khí nghiêm túc mà chăm chú, hé ra
khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định vượt qua độ tuổi của nàng.
"Ta cùng Niên Niên đều có thể giúp phụ thân cùng
nương làm rất nhiều chuyện"
Từ "Chuyện" còn chưa nói hết, lại cảm thấy
trong lòng căng thẳng, thiếu chút nữa hô hấp không thông, nàng nhíu khuôn mặt
nhỏ nhắn, tay nhỏ bé che trước ngực, ngưng trọng nói: "Phụ thân, Niên Niên
có khả năng đã xảy ra chuyện."
Mọi người vừa nghe, sắc mặt đại biến: "Tuyền
Tuyền như thế nào biết được?"
"Ta cùng Niên Niên thuở nhỏ tâm linh tương thông,
vô luận cách xa nhau rất xa, tâm tình cùng đau đớn của đối phương đều có thể
cảm ứng được. Lòng ta vừa mới co rút đau đớn, nhất định là Niên Niên đã xảy ra
chuyện, phụ thân, chúng ta mau trở về đi thôi."
Nam Cung Ngự Cảnh rùng mình, hai mắt như đuốc, quát:
"Hồi cung."
Lúc mọi người còn chưa phản ứng hắn đã trở lại ôm Thủy
Dạng Hề, nhảy xuống đỉnh núi. Nơi này Đông Ly Hạo mới ôm lấy Tuyền Tuyền sắc
mặt có chút tái nhợt đi xuống theo, theo sau là những hồng y nữ tử cùng Quân Vô
Nhan.
Một đường chạy tới, tuy rằng núi kia cách hoàng cung
có một khoảng cách, nhưng Nam Cung Ngự Cảnh vốn võ nghệ cao cường, hơn nữa được
Xích Diễm kia bổ trợ không ít, trái lại không tốn bao lâu thời gian liền đã đến
trước cửa cung.
Chỉ thấy cửa cung đóng chặt, quân coi giữ trên tường
thành quát lớn: "Người phương nào tới? Hoàng cung cấm nội không thể xông
loạn."
Nam Cung Ngự Cảnh hí mắt nhìn người thủ thành kia liếc
mắt một cái, một tiếng cười khẽ tràn ra cửa bắc, hảo, hảo, động tác rất nhanh,
ngay cả quân coi giữ đều đã thay đổi, xem ra hành động quả nhiên nhanh chóng a.
Vốn không nghĩ ở chỗ này xung đột tay chân, như vậy sẽ
phí rất nhiều thời gian, nhưng xem tình hình bây giờ, chắc là hắn không được
phép suy nghĩ nhiều .
"Hạo Nhi,” thanh âm hướng mặt sau kêu lên, nghĩ
đến Đông Ly Hạo đã đến rồi, "Ngươi dẫn người Hồng Lâu đánh trước, đem cửa
thành đoạt trở lại, ta đi trước một bước. Tuyền Tuyền đi theo phụ thân
không?"
"Không, ta muốn giúp phụ thân đoạt cửa
cung." Toàn thân Tuyền Tuyền một người, lưu loát từ trên người Đông Ly Hạo
nhảy xuống tới.
Không đợi Nam Cung Ngự Cảnh trả lời, hai chân điểm
nhẹ, thân ảnh nho nhỏ kia liền đã phi thân dựng lên, nhảy lên cửa thành. Kỳ
thật nàng trong lòng thực là vui sướng, thật vất vả mới có một cơ hội có
thể thống khoái mà đánh một
hồi, cớ sao lại không làm chứ. Nhớ ngày đó đi theo mẫu thân, là không thể dễ
dàng động võ. Nghĩ thế, tay nhỏ bé khẽ đưa lên, một cây ngân châm thật nhỏ liền
vù vù hướng tới thủ vệ này đánh tới, nó bay không theo quy tắc nào cả.
"Hoàng thượng, xem ra không cần chúng ta phải ra
tay, chỉ một mình Tuyền Tuyền là đủ." Đông Ly Hạo nhìn tiểu thân ảnh vũ
động đi lên thành lâu kia, lắc đầu bất đắc dĩ cười nói, sớm biết hai cái tiểu
quỷ này trong lòng là không chịu ngồi yên mà.
Nam Cung Ngự Cảnh chỉ hơi nhíu mi, đem sáo tím nhỏ
giao cho Quân Vô Nhan, nhìn một chút bọn họ rồi nói: "Tóm lại hết thảy cẩn
thận làm việc, đem cửa thành này bảo vệ tốt cho ta