
o trước mặt. Công phu khinh thân hai người, là được Thủy Dạng Hề chân
truyền, khẽ chuyển động một chút, đã tựa như kinh hồng, tiêu
sái dị thường. Niên Niên bỏ quên nhánh cây gãy trong tay, chân nhỏ đứng ở trên
tuyết phi thường bất mãn, thân mình bé nhỏ như tên rời cung bay đi thẳng hướng
tới Đông Ly Hạo.
Lại chỉ nghe bang bang
hai tiếng, căn bản không thấy rõ động tác của Đông Ly Hạo cùng Niên Niên, chỉ
thấy thân ảnh tử sắc kia bị quăng ngã ra ngoài, đúng lúc trên đường Thái Hậu từ
Thừa Kiền Điện đi ra. Hai người cùng nhau ngã xuống ở trên tuyết.
Thủy Dạng Hề nhìn đến
thân thể hai người ngã chồng lên cùng một chỗ, thầm kêu một tiếng không tốt.
Hai tiểu hài tử này thật đúng gây họa cho nàng, liền cứ như vậy, đã trực tiếp
tìm tới Thái Hậu. Đang muốn đi ra ngoài, lại bị Nam Cung Ngự Cảnh giữ lại.
Nàng quay đầu không rõ
cho nên nhìn hắn, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu, chỉ chỉ Niên Niên cùng Thái hậu lăn
làm một đoàn, làm cho nàng kiên nhẫn nhìn.
Đã thấy Niên Niên bình
tĩnh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, không đợi cung nữ thái giám liên can phản ứng
lại, đã từ trên người Thái Hậu chạy đến nơi Tuyền Tuyền bình tĩnh đứng, mà cái
tay nhỏ bé lại lơ đãng phất quá bên hông Thái Hậu.
Một đám thái giám cung nữ
thế này mới lấy lại phản ứng, lập tức tiến lên đưa Thái Hậu té thất điên bát
đảo cẩn thận đỡ lên, một người cung nữ đại diện đi đến trước mặt Niên Niên, lên
giọng hạch xách nói: "Ở đâu lại ra đứa bé không quy củ này, ngay cả Thái
Hậu mà cũng..." Nói đến một nửa lại chạm phải ánh mắt lạnh như băng kia
của Niên Niên nên sợ tới mức nói không ra lời.
Niên Niên vốn là lần đầu
tiên đấu võ nghệ với người khác bị thua nên canh cánh trong lòng, lúc này lại
gặp phải một cung nữ không biết tốt xấu, có sắc mặt hoà nhã đối đãi nàng mới là
lạ. Một bộ dáng hoạt bát đáng yêu ngày thường kia, lúc này mặt mày đông lạnh
không chút thay đổi, đã xem là khách khí rồi, quả thật giống hệt Nam Cung Ngự
Cảnh.
Thủy Dạng Hề lúc này mới
thư thái mà cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hai cái bảo bối này của nàng a,
xem ra cũng chỉ nàng và Nam Cung Ngự Cảnh có thể trị được.
Thái Hậu thấy nha hoàn
bên người thế nhưng không có tiếng vang, có chút kinh ngạc đi tiến lên, tức giận
nhìn cung nữ kia liếc mắt một cái, nói: "Lui ra."
Cung nữ kia thấy vậy, thế
này mới không ngừng thối lui đến phía sau Thái Hậu, đầu cúi xuống, trên mặt vẫn
vì ánh nhìn băng lãnh trong mắt Niên Niên mà khiếp sợ. Nàng thật không tưởng
tượng nổi một tiểu hài tử vài tuổi như thế vì sao lại có một mặt như vậy.
"Các ngươi đến tột
cùng là người phương nào?" Thái Hậu quét Niên Niên cùng Tuyền Tuyền liếc
mắt một cái, lại nhìn nhìn Đông Ly Hạo cách đó không xa, sắc mặt có chút ngưng
trọng hỏi.
Ai ngờ Niên Niên lúc này
lại biến mất vẻ mặt không tốt, rồi như con gà con nhìn thấy gà mái mẹ,phóng
thẳng tới hướng trong lòng Thái Hậu, miệng không quên ngọt ngào kêu: "Bà
bà xinh đẹp, bà thật đẹp a. Niên Niên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà bà xinh
đẹp như thế mà. Căn bản là không giống bà bà nha, tựa như tỷ tỷ của mẫu thân
con á."
"Có phải hay không
a, Tuyền Tuyền?" Nói xong, còn không quên quay đầu về hướng Tuyền Tuyền
nháy mắt ra hiệu.
Tuyền Tuyền sửng sốt,
lrồi ập tức liền hiểu được, đối với Thái Hậu gật đầu mãnh liệt: "Đúng vậy,
đúng vậy, bà bà thật là xinh đẹp a."
Hai người một đứa một lời
gọi bà bà xinh đẹp, làm Thái Hậu lúc lúc này sửng sốt rồi lại sửng sốt, nhưng
ngược lại đã đem việc muốn hỏi tội lúc trước ném lên chín từng mây rồi.
Không chỉ Thái Hậu, ngay
cả đoàn người Nam Cung Ngự Cảnh cũng bị cử chỉ bất ngờ của hai đứa nhóc mà ngơ
ngác nhìn nhau.
Chỉ nghe Thái Hậu hỏi:
"Các ngươi là tiểu hài tử con quan nhà ai, sao có thể ở trong cung hồ nháo
như thế?" Ngữ khí đúng đã có ôn nhu một chút, tuy rằng nghiêm khắc, nhưng
rõ ràng xen lẫn một chút sủng nịch. Càng cho rằng bọn họ là gia quyến đại thần
nào đó.
Niên Niên cùng Tuyền
Tuyền vừa nghe, hai tay nhỏ bé rất là ăn ý hướng tới Đông Ly Hạo chỉ:
"Chúng con không phải tiểu hài tử trong cung, chúng con là bị hắn lừa vào.
Vừa mới khi nãy còn quăng ngã con."
Thanh âm trẻ con thanh
thúy pha lẫn một chút nức nở, làm dậy lên sự mềm mại nhất nơi đáy lòng con
người, cho dù nhẫn tâm như Thái Hậu, cũng không thể không chút lộ vẻ xúc động.
Nàng chung quy vẫn là một người phụ nữ, nàng cũng từng khát vọng có đứa con của
chính mình. Chính là hết thảy đều là bọt biển ảo ảnh, nay nhìn hai đứa nhỏ
khả ái này, trong lòng quả thực yêu mến ngay.
Thái Hậu nhìn một chút
thiếu niên kia, nàng tất nhiên biết hắn là đệ đệ của Nam Cung Ngự Cảnh – Đông
Ly Hạo, mà Hồng Lâu của hắn cũng không ít lần cùng nàng đối nghịch, không biết
đã làm hỏng bao nhiêu chuyện tốt của nàng. Nay, Hoàng Thượng bệnh tình nguy
kịch sắp tới, lúc này lừa hai tiểu hài tử tiến cung, không biết ý muốn như thế
nào.
"Lâu chủ phải chăng
nên giải thích một chút." Nàng một tay kéo đi một đứa nhóc ở bên, lạnh
lùng hỏi, trong lòng đã không muốn ủy khuất bọn họ như vậy.
Mà trái lại chính hai đứa
nhóc kia lẫn nhau làm h