
sẽ tin bao nhiên phần?"
"Năm phần,"
Trương Thái y nếu có chút suy nghĩ mà đáp.
Nam Cung Ngự Cảnh đem ánh
mắt điều hướng về phía Thủy Dạng Hề. "Tám phần," nàng cau mày nói
khẳng định.
"Dùng cái gì có thể
khẳng định?" Trương thái y vội hỏi.
"Đoán, " Thủy
Dạng Hề cười, " Nàng vốn là vì tận mắt xác định thật giả mà đến. Nếu nàng
thực thấy Hoàng Thượng nằm trên giường không dậy nổi, khả năng sẽ không tin
tưởng nửa phần. Ngược lại giống như vừa mới rồi, rõ ràng bệnh ngay cả bước đi
cũng thành vấn đề, lại nghe thấy nàng đến thì vẫn kéo thân thể đang mang bệnh
của mình phải gắng đạt được hoàn hảo, như vậy nàng xem mới phù hợp với tính
cách Nam Cung Ngự Cảnh.
"Muốn che dấu, mà
biểu hiện hết ra ngoài lại càng không thể tin tưởng, ngược lại bị che dấu kia
mới là thật. Nàng vốn là đa nghi, đối với sự việc đơn giản, nàng sẽ nghĩ đến
phức tạp. Cho nên, ta cảm thấy nàng tin tám phần có thừa. Mà còn lại hai phần,
không phải không tin, mà là vì lưu đường lui cho chính mình."
"Ân, " Nam Cung
Ngự Cảnh gật gật đầu, "Hề Nhi nói rất là có lý. Bất quá, chúng ta cũng
không có chậm trễ, lần này nhất định phải đem hai phần còn sót lại của nàng
cũng đập tan sạch sẽ."
Thủy Dạng Hề gắt gao nắm
lấy tay hắn, nghiêm túc mà gằn từng chữ: "Đương nhiên, người thương tổn
chàng ta đều không buông tha."
"Lạch cạch, "
cửa lại một lần bị lực đẩy mạnh ra. Từ công công run rẩy mà đi vào:
"Hoàng... Hoàng Thượng, nương nương, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa cùng
Hạo thiếu gia ở ngự hoa viên đánh nhau..."
"Cái gì?" Thủy
Dạng Hề vừa nghe, trái lại nóng nảy, "Hai cái tiểu quỷ này hở là gây
chuyện cho ta, xem ta đập nát mông bọn họ không."
Đang nói, người liền
hướng ngự hoa viên mà đi.
Nơi này, Nam Cung Ngự Cảnh cùng Trương thái y cũng vội
vàng theo sau.
Ngoài Thừa Kiền Điện, độ
ấm chợt lạnh xuống dưới, ngay cả trong không khí cũng nổi lơ lửng một tầng băng
khí dày, hít vào trong mũi, liền thấy đau đau, Thủy Dạng Hề toàn thân đông lạnh
đến phát run. Nàng trời sinh sợ lạnh, mùa đông như thế thật đúng là kẻ thù của
nàng.
Gần đến ngự hoa viên,
không thấy một ai, nhưng lại nghe trước thanh âm đánh nhau kia, tiếng binh khí
chạm vào nhau leng keng cùng tiếng tay áo ma sát xột xoạt, làm cho người ta
không khỏi liên tưởng đến tình cảnh mấy người đánh nhau kịch liệt.
Thủy Dạng Hề lại phù một
tiếng bật cười, trong lòng cũng không sốt ruột như trước nữa. Nếu đã động võ
rồi, nói vậy một hồi sẽ náo động toàn bộ cung đình. Xem ra, muốn không bại lộ
cũng khó, không bằng thả xem bọn hắn như thế nào ứng đối mới là thỏa đáng. Nghĩ
như vậy, cước bộ liền chậm lại, chỉ theo thanh âm, chậm rãi tìm hướng đi qua.
Nam Cung Ngự Cảnh cùng
Trương Thái y cũng thừa dịp này chạy đến, một nhóm ba người, có chút không có
hảo ý mà xem náo nhiệt đi.
Còn chưa tới Ngự hoa
viên, liền thấy phía trước một cái tiểu thân ảnh màu đỏ nhẹ như yến, nhanh như
diều hâu, linh hoạt ở không trung một người cuộn, mười ngón ngân châm liền
giống như hạt mưa nhắm thẳng trên người một thiếu niên đánh tới. Mà lúc này một
thân ảnh nhỏ quần áo màu tím tay cầm nhánh cây như bóng với hình đánh tới bên
người thiếu niên.
Thủy Dạng Hề nhìn một
chút hai cái đứa nhóc đang ra sức hợp lại đánh người, trong mắt hiện lên một
tia trêu tức. Sau khi vào cung, màu sắc quần áo hai đứa lại theo sự yêu thích
của bản thân. Tuyền Tuyền thích màu đỏ, bất cứ lúc nào, luôn một thân đỏ thẫm
độc lập, mà Niên Niên trời sinh thích màu tím, vô luận chỗ nào, luôn quần áo tử
y thấp thoáng. Hai đứa nhỏ cùng hợp lại một nơi, thật đúng là thành đỏ tía a. (ha
ha.. hai bạn nhỏ này, chơi màu nổi qué, đi đâu khỏi sợ bị lạc!)
Lại nhìn thiếu niên kia,
một thân đại trường bào màu xanh cùng tuyết trắng đầy trời chiếu rọi , tay cầm
thiền kiếm tơ vàng, thân ngọc lập dài cùng băng tuyết hồng mai bên trong. Tóc
đen lượn lờ, tuấn mỹ bay lên, phảng phất trong trời đất này thì chỉ một người
hắn tồn tại.
Trường kiếm ở trong tay
rơi tự do, một chưởng mạnh mẽ đã đem ngân châm của Tuyền Tuyền cản đi. Khóe
miệng hiện lên ý cười đùa cợt, trong điện quang
hỏa thạch, chuôi thân kiếm hào quang lóe chói mắt này đã đụng phải nhánh cây
của Niên Niên, rất là dễ dàng đưa sự công kích của hắn giải đi. Không những như
thế, cánh tay cuốn vài cái, vũ khí trong tay Niên Niên đã thành mảnh vỡ theo
tuyết bay lượn.
Công phu rất đẹp, kiếm pháp
cũng rất đẹp a.
Thủy Dạng Hề nhìn xem
không khỏi sửng sốt. Công phu của Niên Niên cùng Tuyền Tuyền mặc dù không tính
là đạt trình độ cao nhất, nhưng ở trên giang hồ cũng có thể tính là cao thủ. Có
thể ở dưới kiếm hai người bọn họ liên thủ quá hai mươi chiêu hơn chỉ sợ chỉ
điếm trên đầu ngón tay.
Nhưng hôm nay Hạo nhi này
không chỉ có thể vượt qua, hết lần này đến lần khác còn đưa vũ khí bọn họ (tuy
rằng Niên Niên kia căn bản không tính là cái vũ khí gì lợi hại) phá hư hầu như
không còn, võ công như thế so với nàng cũng kém không xa .
Lúc này, Tuyền Tuyền đã
từ không trung đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, để ý nhìn chằm chằm Đông
Ly Hạ