
một chút ý cười vui sướng: "Hề
Nhi thực ngoan."
Ân? Nàng mở hai tròng mắt
mê ly, trong mắt tràn ngập ngây thơ, giống như một đứa trẻ con, đơn thuần mà
thuần khiết như thế. Trên mặt một tầng ửng đỏ, chóp mũi xinh xắn khẽ nhếch trên
khuôn mặt của Nam Cung Ngự Cảnh.
Chỉ nghe cổ họng Nam Cung
Ngự Cảnh vang lên một tiếng cười khẽ, môi đã muốn dừng, lại bắt đầu tiến đến.
Lần này so với vừa rồi bất đồng, nhưng thật ra hết sức ôn nhu, hết sức triền
miên.
Một trận trời đất quay
cuồng, không biết khi nào đã vào trong nội tẩm.
Minh hoàng sa trướng chậm
rãi hạ xuống, Nam Cung Ngự Cảnh đỡ lấy thân thể của nàng, chậm rãi hướng long
sàng ngã xuống. Một mái tóc đen nhánh, theo cây trâm rút ra, chảy xuống thành
dòng nước nổi bật trên giường, vì mặt nàng đỏ bừng mà tăng thêm một chút quyến
rũ.
Hắn cúi người bên cạnh
nàng, ánh mắt nóng rực mà say mê, có chút làm cho người ta sợ hãi. Tay mơn trớn
bên hông của nàng, thắt lưng như mong muốn tản ra trong tay hắn, giương lên, đã
bay ra ngoài trướng.
Thủy Dạng Hề đôi mắt hơi
đổi, cuối cùng không dám nhìn hắn. Nàng vẫn thẹn thùng như trước, cho dù đã
từng trải qua, vẫn là thẹn thùng, hai tay khẩn trương nắm vạt áo, kỳ thật, nàng
không biết ứng đối như thế nào. Tâm kinh hoàng đã muốn làm cho nàng mất đi bình
tĩnh cùng trí tuệ thường ngày, hiện tại, nàng chính là một cái nữ nhân hoàn
toàn triệt để.
Đôi môi nàng trơn bóng,
in ảnh trong đôi mắt của hắn, nàng phải tìm chút việc gì đó để phân tán. Đột
nhiên chợt nhớ tới cái người trong rừng tên Lâm tướng quân kia còn có âm mưu
của Thái Hậu, trên mặt vui vẻ, nói: "Chàng cũng biết Thái Hậu không phải
là… của chàng…"
Lời vừa mới xuất ra đã bị
Nam Cung Ngự Cảnh lấy tay che lại, chỉ nghe hắn cười nói: "Hề Nhi không
chuyên tâm, hiện tại không nói chuyện cái khác."
Nói xong, thân mình đã
bắt đầu đè lên. Đôi môi nóng bỏng một đường từ mi gian của nàng lưu luyến tại
đôi môi cánh hoa kiều diễm kia. Thật sâu mà hôn lên, làm cho Thủy Dạng Hề mê
muội đã không còn phân được đông tây nam bắc. Chỉ có thể xuất ra đôi tay gắt
gao ôm lấy hắn.
Tựa hồ lại nghe thấy một
tiếng cười nhẹ. Môi hắn nóng bỏng xẹt qua cổ, ôn nhu mà khinh mạn liếm xương
quai xanh xinh đẹp của nàng, phảng phất như trêu đùa, quanh quẩn không đi. Hai
tay nóng cháy cách vạt áo thong thả mà sâu nặng ở trên lưng nàng dao động, dẫn
tới toàn thân nàng như nhũn ra, đã không còn dư thừa khí lực.
Chỉ cảm thấy bên hông một
trận nóng bỏng, hắn bàn tay to nóng cháy đã không biết khi nào luồn vào trong y
phục, cùng da thịt nàng thân cận.
Sức nặng trên người bỗn
nhiên nhẹ đi, thân mình cảm thấy từng trận mát mẻ. Nàng trợn mắt vừa thấy,
không biết khi nào, quần áo trên người đã toàn bộ thối lui. Đang định với cái
chăn bông, Nam Cung Ngự Cảnh vào lúc này lại chuyển thân đi lên, da thịt cùng
da thịt đụng chạm làm cho mặt nàng càng thêm đỏ bừng...
Ngoài phòng ánh nến nhợt
nhạt, một phòng lặng im. Nhưng thật ra quần áo và cái đồ dùng hàng ngày rơi vãi
đầy đất, sắc xuân vô hạn.
Ngày mùa thu sáng sớm,
nhẹ nhàng khoan khoái thấm lạnh. Trong phòng thiên hạ vẫn như cũ ôm nhau mà
ngủ.
Ngoài phòng, hai cái thân
ảnh nhỏ mặt mày rối rắm, gắt gao lôi kéo tay áo Từ Công công ống: "Ngươi
nói phụ thân cùng mẫu thân sao còn không ra. Đã muốn hai ngày rồi, chẳng lẽ bọn
họ sẽ không quản tới chúng ta sao?" Vẻ mặt không tình nguyện, giống như bị
người ta ruồng bỏ vậy.
Từ Công công cũng mang vẻ
mặt khó xử, hắn chỉ là một nô tài sao dám can thiệp chuyện của chủ tử chứ. Chủ
tử phân phó một tiếng, hắn đành phải làm theo.
Ngày hôm kia, chỉ phân
phó hắn một tiếng đã nhiều ngày không cần lâm triều, không muốn gặp bất luận là
kẻ nào. Hắn chỉ phải xác nhận. Mặt sau gian nan của công tác này còn không phải
do hắn tự giải quyết, một bên hướng tất cả đại thần trong triều giải thích, một
bên còn phải ngăn lại những người muốn gặp hoàng. Mạng của hắn, ai, thật đúng
là khổ a.
Bất quá, trước mắt lại có
hai cái tiểu tổ tông được tính là khó khăn nhất đây.
Trong phòng, là hai người
đã hai ngày chưa xuống giường.
"Hề Nhi nàng muốn ở
cung điện nào, ta sai người đi thu thập cho nàng được chứ?" Hắn thưởng
thức mái tóc nàng, vẫn mềm mại trơn bóng như vậy.
"Ân?" Thủy Dạng
Hề mở đôi mắt buồn ngủ hơi sương mù, "Không, ta không định để cho người
khác biết ta không chết. Ta còn có việc phải làm, như vậy có vẻ tiện hơn."
"Tốt, nàng nói như
thế nào thì liền như thế đó". Sớm đoán được nàng sẽ không đáp ứng, bất quá
cũng không sao, chỉ cần nàng ở bên người là tốt rồi.
"Chàng hôm nay nên
đi vào triều, không thể chậm trễ chính sự, bất quá cũng không nên làm mệt chính
mình. Ta nghĩ ngủ tiếp một lát, chàng đi đi." Nàng vốn là tham ngủ, đã
nhiều ngày bị ép buộc, nàng phải đem giấc ngủ bồi bổ trở về.
Nam Cung Ngự Cảnh lại
sủng nịch hôn trên mặt nàng, nhẹ nhàng mà đeo một chiếc nhẫn vào tay nàng,
hướng tới ngoài điện gọi một tiếng, Từ Công công lúc này mới nắm tay cả hai cái
tiểu nhân vào Thừa Kiền Điện.
Hoàng thượng này, cuối
cùng cũng đã chịu đứng dậy.
Đi theo Từ C