
trên người Thủy Dạng Hề.
Thủy Dạng Hề nhìn biểu
tình chế nhạo trên vẻ mặt của bọn họ, hai mắt nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc bén
bắn thẳng đến hai người. Nàng lúc này không có tâm tình tốt để trêu đùa, giọng
điệu lạnh lùng, cứng rắn hỏi: "Thịnh Hạ quốc xuất binh ?"
Hai người sửng sốt, gật
gật đầu. Thủy Giác Hiên nói: "Tỷ tỷ làm sao biết?"
Lúc này, Trương thái y
cũng đi lại đây, đáp án cũng liền không cần trả lời cũng biết .
Thủy Dạng Hề đang muốn
bắt chẹt hai người bọn họ, lại nghe thấy thanh âm Nam Cung Ngự Cảnh vang lên,
lập tức bị kéo vào một cái ôm ấm áp: "Hề Nhi không cần lo lắng, ta biết
nên ứng phó như thế nào." Tươi cười ôn nhu, mị hoặc như những đám mây trên
trời, từng bước từng bước một, tiến vào lòng người.
Thủy Dạng Hề ngẩng đầu,
gần như tin tưởng hỏi: "Thật sự?"
"Ân." Một cái
gật đầu, đã muốn chứng minh nhiều lắm.
Thủy Dạng Hề thế này mới
nở nụ cười, nàng tin tưởng hắn, hắn nói có thể ứng phó, tất nhiên là đã muốn
nghĩ được biện pháp giải quyết tốt nhất. Như vậy, nàng sẽ không cần phải lo
lắng nhiều.
Hôm nay, trời trong veo,
mây rất cao, phong thổi nhẹ, trần gian muốn an bình. Nhưng mà nguy hiểm, bất an
lại ẩn nấp ở một nơi bí mật, và rốt cục, cũng trồi lên mặt nước.
Đêm nay là một đêm đáng
nhớ của Thiên Mị vương triều.
Đêm khuya, gió mát trăng
thanh, mặt trăng phía cao cao, bỗng nhiên có một đám mây đen rất lớn từ phía
chân trời di chuyển tới gần mặt trăng. Ánh sáng dưới trần gian, từng chút từng
chút một, bị cắn nuốt gần hết.
Cành cây trơ trọi trong bóng đêm tĩnh lặng chỉ chừa một cái bóng mờ nhạt, đêm đen lặng gió,
làm toát lên vẻ quỷ dị mà thần bí , trên mặt đất loang lổ mơ hồ cũng tùy theo
đó chớp lên, vài tiếng con ếch kêu, mấy chỗ khác là tiếng côn trùng kêu vang,
vài nơi lại có tiếng chim kêu, làm cho đêm hôm nay càng tăng vẻ thê lương quỷ
dị.
Ám sắc trong rừng, một
đội nhân mã đông như kiến phi theo hàng ngũ, vô thanh vô tức đi về phía trước.
Chỉ đóng quân ở ngoài ngoại ô cách kinh đô mười dặm. Thấy không rõ có bao nhiêu
nhân mã, cũng không biết là nhân mã từ nơi nào đến.
Chính là, mọi người thấy
thế, cũng biết tình thế trong kinh nhất định không đơn giản. Có lẽ tình
huống lúc này là ngoại có cường địch, nội có nội loạn, cục diện sẽ biến đổi
nhanh chóng.
Trong cung, vài cái bóng
đen chợt lóe, liền biến mất ở một cung điện uy nghiêm, nhìn lên tấm biển, đúng
là nơi Hoàng Thượng bình thường xử lý các bản tấu - Thừa Kiền điện, khó trách
nơi này thị vệ đứng thành hàng, cung nữ xếp thành đàn, đèn lồng trải khắp.
Lại thêm vài cái bóng
đen, vài giây sau đã không nhìn thấy bóng dáng. Lúc này trong cung Thục phi,
trong bóng đêm cũng bận rộn không ngừng.
Cửa cung đã sớm được đóng
chặt, lúc này lại được chậm rãi mở ra, thanh âm mở cửa “chi nha” ở
trong buổi đêm tĩnh lặng, phá lễ rõ ràng và đanh thép, giống như đang
cười nhạo đêm nay, cỡ nào châm chọc.
Lại một đoàn tiếp một
đoàn người từ cửa cung vừa được mở ra tiến ra ngoài, người tuy nhiều, nhưng
hàng ngũ có trật tự. Chậm rãi vây quanh toàn bộ cung điện rất trọng yếu kia.
Vị công công hầu hạ bên
người hoàng đế hoảng loạn đi vào Thừa Kiền điện bẩm báo, thân mình còn chưa kịp
bước vào nội điện nửa bước, thì đã có vài bóng đen chợt lóe vào trong, vài tên
ám vệ đã nhanh chóng ẩn mình trong chố tối.
Chỉ thấy thái giám cất
giọng cúi người nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nhị hoàng tử cầu
kiến."
Hoàng đế Nam Cung Liệt
trầm ngâm nhìn tên thái giám kia trong chốc lát, mới nói: "Nhị hoàng tử?
Vũ nhi?" Rồi cười khẽ một tiếng, ám vệ mới bẩm báo ở ngoại ô cách
kinh thành mười dặm có quân đội bất chính đóng quân, hắn nhưng thật ra
đến thật nhanh, làm người ta không thể không hoài nghi ah.
Đương kim hoàng thượng,
tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng vẫn chưa hồ đồ, ít nhất đều biết chuẩn bị.
Thanh âm đanh thép cùng uy nghiêm vang lên: "Tuyên."
Tiếp theo chỉ nghe thái
giám một tiếng thét dài, nhị hoàng tử Nam Cung Ngự Vũ một thân cung phục, sải
bước tiêu sái tiến vào trong điện, rất là quy củ hướng về Hoàng Thượng thi lễ,
sau đó liền sừng sững bất động.
Hoàng Thượng mỉm cười
nhìn hắn một cái, nói: "Vũ nhi sao đêm khuya còn tiến cung vậy, cửa cung
không phải đã muốn sớm đóng sao?"
Nam Cung Ngự Vũ cũng cười
đáp: "Tất nhiên là có việc trọng yếu muốn bẩm báo phụ hoàng." Cười
giống như hồ ly nghàn năm, cằm cương nghị, thẳng tắp như điêu khắc.
Hoàng đế vẫn cầm bút phê
duyệt tấu chương như trước, chính là ý cười trên mặt chưa giảm, cười như hiểu
rõ lòng người mà không nói. Sau một hồi lâu, phê xong một quyển, buông bút hỏi:
"Nói đi, có chuyện gì bẩm báo?"
Nam Cung Ngự Vũ đánh giá
hoàng đế vài lần, hắn vì sao còn có thể trấn định tự nhiên như vậy, hay là,
chẳng lẽ... Còn chưa nghĩ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chợt nghe thấy
một thanh âm thanh thúy vang lên: "Nô tì khẩn cầu Hoàng Thượng hạ chiếu
thư, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Vũ nhi." Người đang nói đúng là
Thục phi, chỉ thấy nàng mặc một thân cung trang đỏ nhạt đi vào trong điện, cũng
không hành lễ, chỉ mỉm cười trong suốt,