
u hỏi của Nam Cung Ngự Vũ, chỉ nhún vai, tỏ vẻ không muốn trả lời. Hắn
vẫn nhớ rõ lần trước Nam Cung Ngự Vũ cùng với Nguyệt Mộng tính kế tỷ tỷ của
hắn, hiện tại nhìn thấy con người này, cả người đều cảm thấy ghê tởm. Trong
thiên hạ, lại có người ti bỉ vô sỉ như thế.
Lúc này, một người, lại vội vàng tiến vào trong điện , cách ăn mặc cho thấy là một tên thái
giám, nhưng xem tư thái làm việc, lại không giống thái giám. Hắn vào
trong điện, chỉ chăm chú tìm kiếm Thục phi.
Có thể do nóng vội, hoặc
là căn bản không phải là người thông minh, cho nên khi tìm được Thục phi, chỉ
lo kề tai nói nhỏ cùng nàng, cũng không chú ý đến tình huống đang diễn ra trong
điện. Đợi cho hắn nhận thức được, đã bị binh lính kéo xuống. Nhất định là lành
ít dữ nhiều.
Mà Thục phi sau khi nghe
hắn thì thầm, chỉ kinh hãi hô lên "Cái gì?" Thanh âm bén nhọn, giống
như muốn phá hỏng màng nhĩ của người khác. Sau đó như bãi bùn, ngã xuống
đất.
Nam Cung Ngự Vũ thấy thế,
một bước đi lên, đỡ nàng đúng lúc, có chút lo lắng hỏi: "Mẫu phi, rốt cuộc
có chuyện gì?"
Thục phi giương mắt nhìn
hắn, trong mắt đã là mất hết can đảm lúc trước, cười thảm nói: "Vũ nhi,
cuối cùng là chúng ta thua . Cho dù có thận trọng như thế nào, cuối cùng đều là
chui vào cái bẫy của người khác." Nàng đảo mắt nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, tựa
vào thân mình Nam Cung Ngự Vũ , đứng lên, nói: "Trong mắt mọi người tam
hoàng tử là người vô tâm vô phế, nguyên lai ngươi mới là người có tâm tư thâm
trầm nhất. Chỉ không biết, ngươi như thế nào dự đoán được Thịnh Hạ quốc có nội
loạn vào lúc này, Thịnh Hạ quốc thái tử chắc chắn rời đi?"
"Chuyện này có gì
khó hiểu. Thịnh Hạ quốc thái tử có thể tìm nội ứng ở nước ta, chẳng lẽ bổn
hoàng tử sẽ không làm như vậy được sao? Phát động nội loạn, dễ như trở bàn tay,
giống như các ngươi làm vậy. Bất quá, sự việc cho tới hiện tại, cũng không phải
do các ngươi nắm quyền chủ động "
"Như vậy, việc để lộ
ra tất cả các tin tức có lợi cho chúng ta, đều là ngươi cố ý làm?" Nam
Cung Ngự Vũ có chút căm giận hỏi, hắn dĩ nhiên cứ như vậy từng bước một đi vào
cái bẫy người khác đã sớm chuẩn bị. Thật là hổ thẹn danh hiệu nhị hoàng tử này.
"Không sai."
Nam Cung Ngự Cảnh kiêu căng nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.
"Vì cái gì?"
Nam Cung Ngự Vũ vẫn kiên trì không buông tha tiếp tục hỏi.
Nam Cung Ngự Cảnh khinh
thường hừ một tiếng, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh băng, xoay người đối mặt
với hắn, nói: "Từ lúc chúng ta đấu tới nay, nếu không phải uy hiếp đến lợi
ích trực tiếp của ta, ta bình thường cũng không thèm để ý ngươi. Bao gồm cả lần
này, nếu ngươi có thể không ảnh hường tới lợi ích của ta cùng toàn bộ Thiên Mị
vương triều , thuận lợi đoạt được ngôi vị hoàng đế, ta cho ngươi cũng chẳng
sao?"
Nam Cung Ngự Cảnh từng
bước tới gần phía trước, cả người khí thế đột nhiên lãnh lệ dọa người, ánh mắt
biến chuyển lãnh lệ, sắc bén như băng tiễn, có thể xuyên thấu tất cả chướng
ngại trước mặt: "Nhưng mà ngươi lại lựa chọn hợp tác cùng Thịnh Hạ quốc
thái tử, đây là sai lầm đầu tiên của ngươi. Còn nữa, " âm điệu xoay chuyển
trở nên nghiêm nghị, "Ngươi không nên động đến Hề Nhi. Bất kể là ai nếu
thương tổn nàng, ta tuyệt không buông tha.
"Cũng bởi vậy, ta
mới chủ động đẩy mạnh kế hoạch, một mẻ đem bọn ngươi bắt hết. Nghĩ đến, hiện
nay, Thịnh Hạ quốc thái tử kia, cho dù hắn võ nghệ có cao tới đâu, dưới sự bao
vây chặn đánh của tầng tầng lớp lớp tử sĩ, đã muốn khoanh tay chịu trói. Nói
cách khác, kế hoạch của các ngươi, hoàn toàn thất bại." Khóe miệng tràn
đầy ý cười, tận lực trào phúng.
"Cảnh nhi làm sao mà
biết được hắn cấu kết cùng Thịnh Hạ quốc thái tử?" Từ lúc Nam Cung Ngự
Cảnh tiến vào, hoàng đế lần đầu tiên lên tiếng.
Nam Cung Ngự Cảnh liền
xoay người một cái đối mặt với Nam Cung liệt, bình thản nói: "Bởi vì lúc
trước đã từng một lần giao thủ, cho nên, tại thời điểm cướp tân nương cũng đã
nhận ra."
"Như vậy, phải nói
là, Vũ nhi tại thời điểm kia cũng chắn chắn thất bại. Ha ha ha ha..." Nam
Cung Liệt cười, phất tay hướng tới kỷ án của chính mình, liền dùng mực màThục
phi vừa mài, múa bút thành văn: "Truyền ý chỉ của trẫm, bắt Thục phi cùng
nhị hoàng tử nhốt vào thiên lao, giao cho hình bộ thẩm vấn. Tất cả mọi người có
liên quan đến sự việc lần này, đều giống nhau bắt giam vào nhà tù, chờ đợi xử
lý." Nói xong, giận dữ đem thánh chỉ vung xuống mặt đất, vị tổng quản thái
giám không dám chậm trễ chạy đến nhặt lên, lĩnh chỉ đi xuống.
Chỉ một đêm, phong vân
biến sắc, ngay cả cơ hội bị người trà dư tửu hậu nói đến, cũng theo bóng đêm
yên lặng, lặng lẽ biến mất, giống như chưa từng tồn tại vậy, chỉ lưu lại một
cái kết cục, mặc người đời bình phẩm.
Lần cung biến kịch tính
vừa rồi rất nhanh đã kết thúc.
Hoàng đế Nam Cung Liệt
nhìn thân ảnh thái giám nhanh chóng biến mất, từ trong mắt dâng lên một nụ cười
khổ. Trong nháy mắt, liền già thêm vài phần. Có lẽ, thật sự là đã mệt mỏi.
Hắn cho mọi người lui ra,
chỉ giữ lại một mình Nam Cung Ngự Cảnh.
Hắn nhìn chằm chằm Nam
Cung Ngự Cảnh, sau