
nửa là uy hiếp nửa là khẩn cầu nhìn
hoàng đế.
Đôi mắt hoàng đế lạnh
lung nhìn Thục phi, hừ lạnh nói: "Thục phi, ngươi cũng quá lớn mật. Dám tư
sấm Thừa Kiền điện, phải bị tội gì?" Lúc này nếu hắn còn không hiểu ra mọi
chuyện, thì rất ngu dốt. Nhưng mà vẫn giữ bộ dáng uy nghiêm vốn có.
Thục phi cười lạnh một
tiếng tiến lên, nói: "Hoàng Thượng, bây giờ nô tì cũng không đếm xỉa đến
những điều này, chỉ cần Hoàng Thượng hạ chiếu đem ngôi vị hoàng đế truyền cho
Vũ nhi, nô tì tuyệt đối sẽ không khó xử Hoàng Thượng."
"Nga? Ta thật muốn
nhìn ngươi đến tột cùng sẽ khó xử ta như thế nào?" Trong ánh mắt lộ ra
ngoan lệ, quát to: "Người tới."
Thanh âm hạ xuống, lập
tức có một đôi cấm vệ quân đi vào trong điện.
"Đem lũ loạn thần
tặc tử này kéo đi xuống cho ta." Hoàng đế phẫn nộ nói to.
Vừa dứt lời nhưng không
có người nào nhúc nhích, hoàng đế nhất thời tức giận lập tức rống lên:
"Phản, phản hết, toàn bộ kéo đi chém đầu."
Trong điện, trừ bỏ tiếng
rống giận dữ của hoàng đế, còn lại là một mảnh tĩnh lặng. Bất kỳ người nào ở
đây cũng nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra.
"Phụ hoàng, chỉ cần
ngài hạ chiếu thư, mẫu phi cùng nhi thần sẽ không khó xử ngài ." Nam
Cung Ngự Vũ nói, nhìn trên mặt hoàng đế lộ ra nhè nhẹ tuyệt vọng, cảm
giác không tốt trong lòng không giảm mà lại tăng. Hắn nhíu mày, cảm giác có
chút không tầm thường.
"Ngươi cho là các
ngươi có thể có được điều mong muốn?" Hoàng đế hừ lạnh nói.
"Hoàng Thượng, nô tì
vì đến được ngày hôm nay, đã chuẩn bị nhiều ngày. Đương nhiên biết rằng được
làm vua thua làm giặc , bất quá, bây giờ cũng phải nhìn Hoàng Thượng đến tột
cùng sẽ ứng đối như thế nào." Thục phi quả thật là Thục phi, cũng đủ khí
phách, “ Tình huống hiện giờ, tựa hồ Hoàng Thượng suy tàn là chắc chắn. Chớ nói
thị vệ ở trong cung đều là người của nô tì, liền ngay cả nhân mã đóng quân để
điều động ở ngoài cung để ngừa vạn nhất cũng là người của nô tì, cho nên, Hoàng
Thượng, ngài hiện tại liền nhận thua đi."
Nói xong, liền tiến lên
chuẩn bị cho Nam Cung Liệt đặt bút viết chiếu thư.
Đang lúc mài mực, cửa
điện ‘phịch’ một tiếng bị đẩy ra, sau đó một đoàn thị vệ đi vào trong điện.
Không đợi Thục phi đặt câu hỏi, liền có tiếng vang truyền đến: "Thục phi
tựa hồ rất là tự tin ah." Lời nói chưa hết, người đã muốn hiện thân.
Đám người đến đúng là Nam
Cung Ngự Cảnh, Nam Cung Ngự Linh, Thủy Giác Hiên, vẻ mặt bí hiểm nhìn đám người
Thục phi.
Thục phi vừa thấy Nam
Cung Ngự Cảnh trên mặt lúc này lộ ra sự sợ hãi, có chút đứt quãng nói:
"Ngươi... Ngươi làm thế nào có thể ở chỗ này, ngươi không phải... Không
phải..."
"Thân trúng kịch
độc, mệnh ở sớm tối, phải không?" Nam Cung Ngự Linh cười tiếp lời nói của
Thục phi, hai tay tạo thành chữ thập vỗ vỗ, lập tức xuất hiện một cung nữ
mặc cung trang hồng nhạt trước mặt, thân hình giống như quỷ mỵ.
Thục phi áp xuống sự kinh
hãi trong lòng, đi đến bên cạnh cung nữ, hỏi: "Xuân Mai, ngươi làm sao ở
chỗ này? Không phải cho ngươi..." Thục phi đang nhìn thấy thân ảnh cung nữ
quay sang, làm sao có thể là nha hoàn bên người nàng - Xuân Mai. Hoàn toàn là
một khuôn mặt xa lạ.
"Ta không phải Xuân
Mai, " thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm u phun ra, "Ta đã dịch
dung thành Xuân Mai ." Nói vậy cũng không cần nhiều lời, người thông minh
tự sẽ tự hiểu được.
"Như vậy, theo như
lời ngươi nói tam hoàng tử trúng độc, là giả ?" Thục phi nghi ngờ hỏi.
"Không, là thật, bất
quá, còn chưa tới mức không thể không chết." Nam Cung Ngự Cảnh tiếp lời, nói,
vẻ mặt vô cảm.
Lúc này, lại một đội binh
lính nối đuôi nhau mà vào, đội quân này không giống với thị vệ trong cung,
người người đều mặc khôi giáp, vừa thấy liền biết là binh lính ra trận giết
địch.
Một vị tướng quân
thân mặc khôi giáp đi đến, thanh âm như chuông lớn quỳ xuống trước mặt Nam Cung
Liệt nói: "Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng thứ tội."
Người này đúng là trấn
quốc đại tướng quân - Sở Luật.
Nam Cung Ngự Vũ tiến lên,
chỉ vào hắn hỏi: "Ngươi, ngươi không phải đi tiến đánh Thịnh Hạ quốc sao,
như thế nào còn ở chỗ này?" Thịnh Hạ quốc đóng quân ở biên cảnh Thiên Mị
vương triều, chiến sự sắp xảy ra, hôm đó trong triều đình, hắn đưa ra đề nghị
làm cho trấn quốc đại tướng quân xuất chinh, nhất định có thể thắng ngay từ
trận đầu. Đương nhiên, điều này là đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
"Nhị hoàng tử, biên
cảnh không có người đóng quân tiến công nước ta, ngươi làm cho đại tướng
quân đi đánh ai ah?" Thủy Giác Hiên nhìn hắn, trào phúng nồng đậm trong
mắt. Đáng lẽ mưu kế của hắn cũng được cho là tính toán rất tốt, lợi dụng
thế lực của quốc gia khác, điều đi binh lực có uy hiếp lớn nhất của nước
nhà, sau khi việc hoàn thành, Sở tướng quân trở về thì đều đã là dĩ vãng. Chỉ
tiếc lại gặp phải tam hoàng tử - Nam Cung Ngự Cảnh, muốn không thất bại,
thật sự là rất khó ah.
"Cái gì? Có ý
gì?" Nam Cung Ngự Vũ vội vàng hỏi. Không phải Thịnh Hạ quốc thái tử
hợp tác cùng hắn làm kế dương đông kích tây sao, sao lại không có người
đóng quân?
Thủy Giác Hiên đối mặt
với câ