
ãy dụa, thống khổ, do dự, khổ sở, ai oán cái gì nha? Quả thực chính là cái đại ngu ngốc!
Kích động ra chạy ra ngoài tìm kiếm cô
gái thuộc về anh, anh nhìn thấy một cô gái nho nhỏ, thanh tú khuôn mặt
nhỏ nhắn xa lạ đang sát bên người anh mà qua thì đúng là hoàn toàn không thấy cho anh!
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nói cô không nhận biết anh? Hay là cô căn bản là không nhớ rõ trải qua đi qua đoạn ly kỳ kia?
Kết quả, theo đại ca phương kia điều
tra, lúc Khương Hồng Lăng mười tuổi trong quá trình trưởng thành, cô
căn bản là chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hoặc là tình huống
hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày bình thường tựa như bình thường tiểu hài tử
mười tuổi giống nhau, mỗi ngày đến trường, tan học, về nhà xem tivi, làm bài tập, sau đó ngủ.
Nói cách khác, linh hồn xuất ra hoặc là việc trao đổi linh hồn cái gì, đối với cô mà nói căn bản là chưa từng phát sinh qua.
Nhưng là, làm sao có thể?
Anh vẫn ở quanh cô quan sát nhất cử nhất động của cô, cô nói chuyện phương thức, bộ dạng cười rộ lên, tự hỏi
hình thức, thậm chí còn đối với cọng khoai tây ở MacDonald cuồng nhiệt. . . . . .
Đúng vậy, cô chính là cô, anh yêu thích
Khương Hồng Lăng, anh tuyệt đối sẽ không tính sai , chẳng qua, đối với
ít tháng qua kỳ ngộ lại nên giải thích thế nào?
Quên đi, anh cái gì cũng không muốn tìm
tòi nghiên cứu rồi, thầm nghĩ hảo hảo thủ hộ thuộc loại của hắn cô, cho dù anh phải chậm rãi đợi cô lớn lên.
Anh không sợ chính mình sẽ thiếu tính
nhẫn nại chờ đợi, bởi vì anh sớm ở tập thành thục thói quen chờ đợi khi
chụp ảnh; anh cũng không sợ người khác cười anh yêu thích trẻ con, bởi
vì hai người bọn họ tuy rằng bây giờ nhìn lại một người là người lớn,
một người là trẻ con, nhưng bất quá cũng chỉ là kém chín tuổi mà thôi.
Huống chi, nếu quả thật có người dám nói anh là trâu già gặm cỏ non…,
anh sẽ không nói hai lời đem râu trên mặt cạo hết, làm cho đối phương
nhìn một cái hắn có bao nhiêu “Già”.
Thật sự, anh cái gì đều lên kế hoạch tốt lắm, cũng nghĩ tới hết thảy đối ứng kế sách, nhưng là anh trăm triệu
không nghĩ tới, chính mình nhưng lại một lần nữa đối mặt tai nạn xe cộ
kia làm tim anh tê liệt.
Tiết mục giống nhau, không đồng dạng kết quả cũng như nhau.
Bác sĩ đi ra từ phòng giải phẫu hướng người đối diện lắc đầu, nói câu thỉnh nén bi thương xong, tim của anh hãy theo đã chết.
Kế tiếp hết thảy đối với anh mà nói cái xác không hồn, căn bản là trống rỗng, anh không biết mình về nhà như
thế nào, như thế nào rời nhà đi, trước thời gian nhập ngũ như thế nào,
xuất ngũ xuất ngoại như thế nào, thẳng đến một lần lên núi chụp ảnh phát sinh ngoài ý muốn tìm được đường sống trong chỗ chết sau đó anh mới
thoáng có cảm giác, biết mình vẫn là có sinh mạng, là người còn sống.
Ở nước ngoài lưu lạc suốt tám năm, anh rốt cuộc cũng có dũng khí về nhà đối mặt hết thảy.
Anh hi vọng, thật sự hi vọng cứ trôi qua như vậy, nhưng ngay khi anh xoay người đối mặt với người đã trở thành Tam tẩu của anh trong nháy mắt đó là Trần Nhu Bình, anh mới giật mình
hiểu được, mặc dù là trôi qua đi qua, nhưng là quá khứ của anh cũng đã
trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh, vĩnh viễn đều không được
chữa khỏi.
Yêu một tiểu nữ nhân nhỏ hơn mình chín
tuổi không ngạc nhiên, yêu một tiểu cô nương chỉ có mười tuổi mới kêu
ngạc nhiên, anh cố tình chính là đã yêu, nhưng lại yêu tới tận xương
tủy. Điểm này đừng nói người khác sẽ cảm thấy ngạc nhiên, mà chính anh
cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà, trong không thể tưởng tượng được vẫn còn có không thể tưởng tượng được!
Thế nhưng cô rõ ràng xuất hiện ở trước mắt anh, nhưng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lên án gạt bỏ anh ﹗
Trời ạ, em rốt cuộc muốn chơi anh như thế nào?
Này theo vừa xuất hiện sẽ không làm cho anh quá một ngày tiểu ma nữ. . . .
Cuộc đời sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền hại tương tư.
Thân giống như mây bay, tâm như bay nhứ, hơi thở mong manh.
Aiz… ﹗
☆☆☆
“Mẹ em xác thực từng nói em thiếu chút
nữa là chết, nhưng chính là thiếu chút nữa, em cũng không có chân chính
chết, làm sao anh có thể cho rằng em đã chết chứ?”
Nghe xong những gì anh đã kể, Khương
Hồng Lăng quả thực khó mà tin được, như vậy hí kịch hóa chuyện thế nhưng sẽ phát sinh ở trên người cô. Nhưng là nói trở lại, thời gian thác
loạn, linh hồn ám ảnh chuyện huyễn hoặc như vậy đều đã xảy ra, còn có
chuyện gì là không thể nào phát sinh ?
Muốn trách thì trách ông trời trêu cợt
đi, có thể nói đến trêu cợt, nếu anh không phải yêu cô như vậy lời mà
nói…, phản ứng của anh như thế nào lại kịch liệt như thế đâu?
Anh ——
Phải . . . . . Yêu cô đi?
Nhưng là có thể sao? Ngay lúc đó cô chỉ có mười tuổi mà thôi nha, nếu anh thật sự yêu cô, như vậy anh không phải. . . . . .
Khương Hồng Lăng đột nhiên dùng một loại ánh mắt quái dị thẳng nhìn chằm chằm Ngôn Nghiễm, nhưng không nói câu
nào, làm cho toàn thân nổi da gà cũng không khỏi tự chủ đứng lên.
“Em làm gì?” Anh nhịn không được hỏi.
“Anh yêu thích trẻ con.” Cô hai mắt mưu đồ xanh, giống như phát hiện đại lục mới giống như