
sẽ vào bảo cô ấy. . . . . .”
“Các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ai nói
ta vừa muốn rời nhà ra đi?” Ngôn Nghiễm rốt cục nhịn không được lên
tiếng, ngực cảm giác nóng nóng.
Ba người không có người trả lời, tất cả đều lẳng lặng yên nhìn hắn, vẻ mặt nói lên rằng họ không tin lời hắn nói.
“Ta có thể chứ?” Ngôn Nghiễm cơ hồ thở
dài nói, “Mười năm trôi qua, ta đi rồi quay về thấy nhà nhiều người như vậy, khiến cho ta có điểm không quen, cho nên ta mới muốn đi ra ngoài
đi một chút, thuận tiện chụp chút ảnh đưa cho tạp chí.” Một chút, hắn
cường điệu nói : “Ta nói là thật sự.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Sau một hồi im lặng Ngôn Bút lên tiếng.
“Hoa Liên.” ( A Tử: ý anh ấy nói là đến chổ cóa hoa sen đấy ạ, nh để hoa sen thì ko hay bằng Hoa Liên nên ta vẩn để Hoa Liên)
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngôn Nghiễm bất
giác ngẩn cả người, bởi vì hắn căn bản là không có nghĩ tới mình muốn
đi đâu, vậy mà hai chữ ấy đột nhiên lại bật ra khỏi miệng?
Quên đi, cũng thế, nếu trốn chạy mười
năm, vết thương sau mười năm thì cũng nhạt đi không ít, hắn thăm lại
chốn xưa thì có sao đâu? Chưa bao giờ phai màu trí nhớ, sẽ không có khả
năng sống dậy ở thời điểm này?
“Ta nghĩ đi Hoa Liên, đại khái sẽ ở lại
một tuần, ta có mang di động, các ngươi tùy thời đều có thể liên lạc với ta.” Hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn kiên định nghênh hướng ba vị
huynh trưởng, rõ ràng nói.
Bốn phía yên lặng trong chốc lát sau,
nói mực chậm rãi mở miệng, “Như vậy cũng được, mang một ít đặc sản Hoa
Liên về cho ta nhé?.”
Ngôn Nghiễm nhất thời nhe răng cười, “Vậy thì có sao, không thành vấn đề!.”
☆☆☆
Đối Ngôn Nghiễm mà nói, Hoa Liên là một nơi buồn, hay là nơi tạo cảm giác vui vẻ? Hắn đến nay vẫn đang phân loại không được.
Lại bước trên con đường này, so với cảnh trong trí nhớ của hắn cũng không khác là bao nhiều, tâm tình của hắn
chỉ có thể dùng bốn chữ “Khó nói lên lời” để hình dung.
Không đếm xỉa đến trên đỉnh Liệt Dương( Pup: đọc chữ này tự dưng lại suy nghĩ đen tốii=))))))) ), hắn ngồi trên chiếu nhìn mặt biển tươi đẹp, những thứ lắng đọng lại trong trí nhớ cứ như vậy nhẹ nhàng hiện ra, làm cho nước mắt của hắn
nhanh chóng rơi , mơ hồ che phủ tầm mắt của hắn.
“Quái thúc thúc?”
Trí nhớ quả nhiên là nọc độc, cho dù chỉ là nhớ đến giọng nói của nàng, đều có thể làm cho hắn run sợ.
“Anh Ngôn Nghiễm?”
Trời ạ, Ngôn Nghiễm nháy mắt hai mắt
nhắm lại, nước nắt của hắn lập tức chảy xuống. Hắn không nen trở lại nơi đây, không nên lại bước trên nỗi đau thương tâm này ? Hắn nghĩ ràng trí nhớ dù ở dạng nào cũng có thể làm hắn vui, kết quả đâu? Hắn lại nhớ lại ngữ khí sợ hãi cùng giọng nói ngọt ngào của nàng.
Hắn không nên tới này !
“Ngươi là. . . . . . Anh Ngôn Nghiễm? . . . . . . Đúng vậy. . . . . . Đúng không?”
Ngôn ghiễm nhất thời cả người cứng đờ.
Là hắn nghe nhầm sao? Trong trí nhớ Khương Hồng Lăng tựa hồ chưa bao giờ nói qua với hắn một câu như vậy.
“Là anh sao? Anh..?”
Hắn không có nghe sai! Thanh âm này ở bên tai hắn chân thật vang lên, không phải do trí nhớ của hắn.
Ngôn Nghiễm kích động đã nghĩ sẽ mở hai
mắt ra xác định xem sao, nhưng hắn có chút do dự, nếu hết thảy chỉ là
một giấc mơ? Trái tim của hắn bất an kinh hoàng, thân thể nhân không
chịu nổi áp lực này mà bắt đầu nhẹ nhàng run run.
Lên tiếng nữa lần nữa để cho ta thấy là
không phải đi, làm ơn ! Hắn ở trong lòng không tiếng động thỉnh cầu, mặc kệ đây là sự trêu đùa của ông trời, hoặc là thời gian đảo ngược,
nghịch lưu, thác loạn, Anyway cái gì đều được, hắn muốn gặp cô, muốn
gặp để xác định xem có đúng là cô đang đứng ở trước mặt hắn!
Trầm mặc ở bốn phía giằng co một hồi lâu, chỉ nghe tiếng sóng và gió kêu vang vui đùa .
“Thực xin lỗi, có thể là ta nhận lầm
người.” Tiếng nói ngọt ngào vang lên đầy thất vọng, ngữ khí mang vẻ thứ
lỗi, sau đó liền truyền đến tiếng bước chân nàng rời đi.
“Hồng Lăng ﹗”
Khương Hồng Lăng đang đi bộ ra phía xa
liền bị tiếng gọi làm dừng lại, nàng nhanh chóng xoay người, chỉ thấy
một nam nhân râu xồm giống như Anh Ngôn Nghiễm trong trí nhớ của cô rốt
cục đã mở mắt ra, dùng một vẻ mặt hết sức phức tạp nhìn cô không chớp
mắt, khiến cả người cô đều co quắp hết cả lên.
“Anh. . . . . .” Nàng hít thở sâu , thật cẩn thận mở miệng, “Xin hỏi, anh . . . . . Vừa mới có mở miệng nói chuyện sao?”
Là cô sao?
Trong một tích tắc, Ngôn Nghiễm trong
đầu đã tràn ngập những suy nghĩ không xác định, hắn nhìn chằm chằm cô
gái xa lạ trước mặt,ngay sau đó, một đôi mắt hồn nhiên ngây thơ theo kí
ức từ từ hiện ra, thay thế được điều không xác định được trong đầu hắn.
Là cô! Cho dù bên ngoài là hình thể xa lạ, nhưng ánh mắt này đúng là của nàng. Đúng vậy, là cô.
“Khương,Hồng,Lăng?” Hắn đứng lên, rõ ràng, từng chữ từng chữ đọc lên tên của cô.
Khương Hồng Lăng không tự chủ lui ra
phía sau từng bước, trong lòng dâng lên một tình cảm mãnh liệt. Cô nói
sai cái gì, hoặc làm sai cái gì sao? Bằng không tại sao cônghe được âm
thanh mà chỉ Anh Ngôn Nghiễm mới dùng để gọi cô?
Trí nhớ mời cô không hiểu xoay người
chạy đi bỏ chạy, nhưng một giây sau, cô phát hiện