Pair of Vintage Old School Fru
Duyên Đến

Duyên Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321814

Bình chọn: 7.00/10/181 lượt.

Ngôn Nghiễm, không

cần đánh anh Ngôn Nghiễm.” Khương Hồng Lăng sợ ngây người, phản ứng chậm N lần thì thào mở miệng liên thanh kêu, chính là không có người nghe

thấy.

Làm sao bây giờ? Vẻ mặt của cô bất lực cùng sợ hãi nhìn hai người trước mắt trong lúc đánh nhau, không biết làm sao.

Đột nhiên trong lúc đó, cô nhìn thấy mấy gương mặt quen quen, đó là. . . . . . Hai mắt của cô sáng ngời, nhất

thời nhớ lại đó là ba mẹ của anh Ngôn Nghiễm.

Tìm được cứu tinh, Khương Hồng Lăng

không chút nghĩ ngợi lập tức hướng đường cái đối diện chạy vội mà đi,

cô không chú ý tới, ngay tại lối đi bộ không xa, một chiếc xe chạy nhanh đột nhiên lao ra đến bên người của cô, nhất thời phát ra thanh âm bén

nhọn sắp xếp gọn gàng, đồng thời ở trong thời gian ngắn như vậy

“Phanh!”

Một tiếng vang thật lớn, mọi người cùng kêu lên thét chói tai.

Mười năm sau

Bước xuống xe taxi, thấy nhà chồng trước cửa nhưng lại có một người xa lại đứng đấy, không biết ở nhìn xung

quanh những thứ gì, Trần Nhu Bình lập tức cảnh giới cầm lấy điện thoại

gọi điện.

“Ông xã, em vừa đến nhà mẹ, vừa xuống xe taxi.” Nàng ngay sau đó nói, “Ở trước cửa nhà mẹ có một người thật kỳ

quái đang đứng, em hiện tại phải đi qua đó xem thế nào, cho nên anh đừng gác điện thoại, bảo vệ em.”

Nói xong, cô tả hữu nhìn xung quanh một chút xác định chưa có ai tới sau xe, tiếp

xúc đi nhanh vượt qua đường cái đi hướng người xa lạ, không để ý ở trong điện thoại ông xã từ trước đến nay đối với cô ôn nhu có thêm tiếng gầm

gừ phản đối thật lớn.

“Tiên sinh, ngươi tìm ai?” Đứng ở khoảng cách an toàn ở ngoài, cô hỏi cái lưng người xa lạ kia, mà trong điện

thoại di động kia tiếng gầm gừ vẫn đang liên tục vang lên.

Không biết có phải hay không là chính

mình nhìn lầm rồi, khi nghe thấy thanh âm sau của cô, Trần Nhu Bình tựa

hồ thấy thân thể người xa lạ kia đột nhiên chấn động, hắn không có quay

đầu, cũng không có bỏ chạy mà lại đem lưng ưỡn đến càng thẳng chút.

Trần Nhu Bình nhíu mày, nhịn không được hoài nghi vị nam tử trước mắt này rốt cuộc có ý đồ gì, bà lên tiếng lần nữa.

“Tiên sinh ——”

Sát na, thanh âm sau của cô dường như

bay vào trong không khí, hoàn toàn biến mất không thấy. Cô mở to hai

mắt, người xa lạ đột nhiên quay ra phía cô, khiến người nàng ngây ra như phỗng.

“Bà xã? Bà xã? Bà xã?”

Di động đầu kia truyền đến tiếng lão

công sốt ruột kêu gọi, hắn tựa hồ nghe thấy cô nói được một nửa thì

ngừng, cho nên sốt ruột là không la lên hỏi cô. Nhưng là cô thật sự

không thể hưởng ứng, không phải không có thể, mà là không có cách nào,

giờ phút này cô không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, duy nhất có thể

làm , đó là giương hai mắt nhìn trừng trừng vào cái người mười năm nay

đã không gặp.

Ngôn —— Nghiễm. . . . . .

☆☆☆

Xuất ra cái chìa khóa mở nhà, rời nhà

gần mười năm đi du lịch rốt cục chân chính về tới nhà, nhưng người là đã trở lại, tâm thì đang ở đâu?

Trần Nhu Bình buông chìa khóa trong tay ra, tự nhiên quen thuộc đi lại trong nhà .

“Mẹ không ở nhà, có thể là bởi vì nghe

nói ta muốn lại đây, cho nên lại chạy đến chợ mua gà về làm thức ăn cho

ta ăn.” Một chút, cô lại nói: “Ta đã mang thai năm tháng rồi, nhìn ra

được sao? Đúng rồi, cũng chưa hỏi ngươi tưởng uống gì? Nước đá được

không?”

Trần Nhu Bình cố gắng cho biểu hiện được tự nhiên, nhưng đối mặt chính mình từng yêu thích trước kia, hơn nữa

chính mình còn từng ở trước mặt hắn trải qua nhiều như vậy chuyện ngu

xuẩn, muốn cô như thế nào tự nhiên được đây?

“Chị dâu ” Ngôn Nghiễm thủ độ mở miệng,

thanh âm mặc dù vô dĩ vãng đối mặt cô vẩn nghiêm khắc như vậy, lại không biết vì sao làm cho người ta có loại khoảng cách xa hơn.”Đừng tiếp đón

ta, ngươi quên ta cũng là người ở cái nhà này sao?”

Chỉ là gần mười năm rồi chưa bước vào cái nhà này mà thôi.

Hai người đối liếc mắt nhìn, cơ hồ cùng lúc ở trong lòng vang lên những lời này.

Nếu hắn đã nói như vậy rồi, Trần Nhu Bình cũng không nên giả bộ làm gì, cô đi đến trên sô pha ngồi xuống.

“Ngươi được không?” cô quan tâm hỏi.

Ngôn Nghiễm mỉm cười, trên mặt có một bó lớn râu che lấp mà cơ hồ nhìn không thấy, hắn gật đầu.”Cũng không tệ

lắm. Ngươi bộ dạng thoạt nhìn rất hạnh phúc, Tam ca đối ngươi tốt lắm?”

“Đương nhiên, ngươi theo trước kia không phải thường nói cho ta biết, nếu muốn được đến hạnh phúc thì gả cho hắn sao? Ta gả cho hắn.” cô mỉm cười nói, trong tươi cười rõ ràng tràn đầy hạnh phúc.

“Chúc mừng ngươi. Những lời này tuy rằng đã muộn chút, nhưng là ngươi có nên không để ý đi?”

Cô lắc đầu, giữa hai người đột nhiên trầm mặc lại.

Sau một lúc lâu, Trần Nhu bình tìm nói: “Ngôn Chỉ bọn họ có khả năng sẽ lại lập tức đến.”

Hắn nhất thời lộ ra một chút cười khổ.”Không biết ta hiện tại chạy trốn có kịp không đây?”

“Không còn kịp rồi.” Một âm thanh nghiêm khắc tức giận vang lên từ của chính, cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra, Ngôn

Bút xanh mặt cứ như vậy xuất hiện ở trong phòng khách.

Ngôn Nghiễm cả người cứng đờ từ trên sô pha đứng lên, hắn nhìn người nhiều năm không gặp đang hướng hắn đi tới, hắn hai mắt nhắm lại, trong lòng biết tuyệt