
đối tránh không được muốn
chịu lên như vậy một quyền, nhưng là. . . . . . Đón hắn lại là một cái
ôm thật chặt.
“Ngươi tên hỗn đản này ﹗”Ngôn Bút phẫn
nộ rít gào, đồng thời dùng sức ôm lấy tiểu đệ, hốc mắt cùng mũi đồng
thời cũng nóng rức lên.
Ngôn Nghiễm không tự giác làm cho nước mắt cũng dâng lên, hắn cũng đưa tay ra dùng sức quay về ôm đại ca.
“Lão đại, chờ một chút.” Một lát sau, một thanh âm lành lạnh khác vang lên từ phía sau.
Ngôn Bút tự nhiên buông tiểu đệ ra, làm cho lão Nhị thể hiện ra một chút tình cảm huynh đệ, không nghĩ tới ——
“Phanh!”
Hắn ngạc nhiên nhìn luôn khuôn mặt tươi cười, ngày thường nói chuyện, lão Nhị luôn theo chủ trương quân tử động khẩu không động thủ, nhưng lại đột nhiên cho tiểu đệ nhiều năm không
gặp một thiết quyền, đánh cho Ngôn Nghiễm nháy mắt té trên sô pha đi ﹗
“Ngươi đứng lên cho ta!” ” đem đưa hắn từ trên ghế salon thu lên, nói mưc vung nắm tay lại lần nữa ra quyền.
Ngôn Bút kinh ngạc cho hết toàn bộ đã
quên nên thân thủ đi ngăn cản, may mắn cuối cùng một cái tới Ngôn Chỉ ở nghìn cân treo sợ tóc ngăn cản một quyền kia.
“Nhị ca, bình tĩnh một chút.” Ngôn Chỉ lớn tiếng kêu lên.
Ngôn Mặc trợn mắt nhìn Ngôn Chỉ thật lâu sau đó mới buông tay ra đi vào toilet
Nói mực tránh ra sau, ngôn Chỉ lập tức xoay người nâng Ngôn Nghiễm dậy, lẳng lặng yên nhìn đệ đệ nhiều năm không gặp.
Hắn vẫn như cũ giữ vẻ mặt râu xồm dọa
người, đưa khuôn mặt hoàn mỹ nhất trong tứ huynh đệ che đi bảy phần. Tóc của hắn so với lúc rời đi lâu thượng không chỉ một lần, tùy tùy tiện
tiện dùng điều da đen dây thừng thắt ở phía sau, bộ dáng thoạt nhìn
giống như dân làm nghệ thuật, hắn cùng chức danh nhiếp ảnh gia tự do nổi danh quốc tế hoàn toàn tương xứng.
Thân thể của hắn cao cao , thể trạng
tăng lên chút, dung mạo kia có chỗ thay đổi không nói lên lời, nhưng cảm giác đứng lên chính là không giống với trước.
Là quan hệ màu da sao?
Không, là ánh mắt kia, trước luôn luôn sáng ngời, tràn ngập tự tin, nay lại chỉ đựng tang thương cùng mỏi mệt.
Nhìn nhìn, Ngôn Chỉ trong lòng đột nhiên cảm thấy chua sót, hắn mở hai tay ra, nhẹ nhàng mà ôm dưới vẻ mặt do dự của Ngôn Nghiễm sau đó buông ra.
“Hoan nghênh về nhà, Ngôn Nghiễm.” Hắn vi ách mở miệng.
Tiếng nói của Ngôn Nghiễm hoàn toàn mắc
nghẹn ở cổ họng không phát ra được, tuy rằng không biết trong thời gian
hắn ra đi mười năm, các anh em của hắn đã trải qua chuyện gì, khến cho
đại ca hướng nội nay lại nhiệt tình như lửa, tính tình tối ôn hòa của
nhị ca nay lại trở thành nóng nảy, mà không…người giỏi xử lý cảm tình
kém nhất cùng nóng nảy nhất là tam ca, thành tỉnh táo nhất trong chuyện
này
Nhưng là bất kể như thế nào, hắn chỉ biết là về nhà thật tốt, thật sự, về nhà thật tốt.
Cha mẹ, anh em, thân bằng hảo hữu. . . . . .
Ngôn Nghiễm hoàn toàn không biết mình đã gặp qua bao nhiêu người, tham gia bao nhiêu tiệc hoanh nghênh với sơn
hào hải vị, khiến cho hắn về nhà bất quá ba ngày, liền đã rục rịch
tưởng lại lần nữa rời nhà trốn đi.
Hắn biết ở đây tất cả mọi người đều rất
tốt, nhưng hắn thật là vô phúc hưởng thụ. Bởi vì sau khi phát sinh sự
kiện kia từ mười năn trước, hắn đã không như trước tràn đầy tự tin, vui
vẻ đón nhận sự chú ý của mọi người đối với Nghôn Nghiễm .
Khương,Hồng,Lăng, là tên của cô.
Hắn biết mình cả đời cũng không thể quên cái tên này, nhưng là hắn nghĩ đến trải qua mấy năm nay đến khắp mọi
nơi trên thế giới, hình ảnh này ít nhiều có thể phai nhạt, nhưng mà, hắn đã nghĩ thật đơn giản .
Ngôn Nghiễm tự giễu cười, biểu hiện trên mặt đã tràn ngập chua sót. Hắn mở ví da ra, mở ra nhìn chằm chằm vào
bức ảnh có khuôn mặt tươi cười của nàng.
Mỗi ngày đều phải nhìn lên tấm hình này mấy lần, như vậy hắn làm sao có thể quên hình ảnh này được? Hắn dưới đáy lòng tự hỏi.
Duỗi ra ngón tay khẽ vuốt qua khuôn mặt
trong bức ảnh đã ép plastic, hắn đột nhiên hít sâu một hơi đem ảnh chụp rút ra, nhắm mắt lại đem nó kẹp vào trong một quyển sách, sau đem bóp
da ném vào trong ba lô, đeo ba lô lên đi ra cửa phòng.
“Ngươi lại muốn bỏ nhà ra đi mà không thông báo một tiếng?”
Ngôn Nghiễm mới đi đến đầu cầu thâng, một âm thanh trầm tĩnh đột nhiên vang lên.
Hắn chậm rãi quay đầu, ngạc nhiên mở tròn hai mắt, đứng ở đầu hành lang không chỉ có đại ca mà còn có nhị ca, tam ca.
“Các ngươi. . . . . .” Hắn nói không ra lời.
“Ngươi lúc này lại muốn rời nhà bao lâu?” Ngôn Bút nhìn hắn thật lâu, thấy hắn không trả lời, lai tiếp tục nói :
“Chúng ta cũng không phải muốn ngăn
ngươi, chính là hi vọng ngươi ít nhất đừng giống như lần trước,ra đi
nhiều năm tin tức hoàn toàn không có.” Hắn nhìn Ngôn nghiễm không chớp
mắt nói: “Chúng ta cũng không muốn biết, mười năm trước có chuyện gì
khiến người ra đi không lời từ biệt, cũng không muốn can thiệp tự do của ngươi, nhưng là ít nhất có thể yêu cầu ngươi —— không, ra lệnh cho
người hãy đặt mình vào vị chí của ba mẹ mà ngẫm lại, bọn họ đã già,
không chịu nổi đả kích một lần nữa.
“Ngôn Nghiễm, ” Ngôn Chỉ do dự mở miệng, “Có phải do Nhu Bình ở đây khiến ngươi không được tự nhiên?
Nói đi ta