
hẽ thở dài một cái, “Đi thôi.”
Chỉ thấy cô nhanh chóng gật đầu sau chạy đi bỏ chạy, mười đủ mười đứa nhỏ tính.
Ai, cô vốn chính là đứa bé, anh làm sao có thể đã quên được?
Lắc đầu, anh xốc chăn lên rồi đứng dậy
xuống giường. Anh phải gọi điện thoại nói cho học trưởng, anh quyết định muốn tham gia hành trình xã đoàn tổ chức chụp ảnh rồi, chỉ hy vọng
hết thảy cũng còn tới kịp.
Vì muốn dời sự chú ý muốn về nhà của
Khương Hồng Lăng, Ngôn Nghiễm lần đầu tiên ngoại lệ tham gia hoạt động
của xã đoàn đoàn thể.
Thân là học
viên của xã đoàn chụp ảnh, hơn nữa còn do chính xã trưởng lựa chọn,
nhưng Ngôn Nghiễm vẫn là làm theo ý mình rất không quan tâm đến hoạt
động của xã đoàn do sở tổ chức, cho nên lúc này đây, khi hắn đột nhiên
gọi điện thoại nói muốn gia nhập, quả thực khiến những người khác choáng váng khiếp sợ.
Nhưng mà so với chuyện đó, càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn là, hắn lại mang theo “Trần Nhu Bình” cùng lúc xuất hiện!
Trần Nhu Bình nha, không phải mỗ A hoặc mỗ giáp, mà là Trần Nhu Bình nha!
Ông trời, mặt trời hôm nay là mọc đằng
tây chăng? Bằng không Ngôn Nghiễm luôn luôn đối Trần Nhu Bình từ chối,
thậm chí là chán ghét tới cực điểm, làm sao có thể hội mang theo cô xuất hiện đâu?
Hơn nữa nhìn một cái bọn họ, đi cùng một chỗ còn chưa tính, lại vẫn vô cùng thân thiết nắm tay, này. . . . . .
Đây rốt cuộc là tình huống nào nha?
“Ngôn. . . . . .”
“Cái gì đều đừng nói, nếu không ta lập
tức quay đầu bước đi.” Ngôn Nghiễm lớn tiếng doạ người lấy ánh mắt cảnh cáo vừa mở miệng Hứa Thế Diệu, lạnh giọng uy hiếp.
“Thật sự liền hỏi một chút cũng không
được?” Xã trưởng Đỗ Thu Đình nhịn không được thử hỏi. Bởi vì này sự kiện đối với hắn mà nói thật sự là quá trọng yếu lại quá nghiêm trọng, kia
tuy là Trần Nhu Bình nhưng vẫn là nữ thần của hắn nha! Nếu hai người bọn họ thật sự cùng một chỗ mà nói…, vậy hắn còn hi vọng cái gì nữa?
“Ngươi có thể hỏi.” Ngôn Nghiễm bất ngờ
trả lời, Đỗ Thu Đình mừng rỡ đang chuẩn bị mở miệng thì Ngôn Nghiễm nhẹ
nhàng bâng quơ tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng vậy có thể nói cho ngươi
biết, ta sẽ không nói hai lời lập tức xoay người rời đi.”
Đỗ Thu Đình biểu tình rất rõ ràng ở trong nháy mắt xụ xuống.
Người ở chỗ này cũng biết Ngôn Nghiễm
cũng không hay nói giỡn, cho nên cho dù đối với hắn đột nhiên cùng Trần
Nhu Bình trở nên thân thiết, cũng có người thích Trần Nhu Bình lo lắng
cô cũng thầm mến Ngôn Nghiễm, nhưng cũng đều chỉ có thể sờ sờ cái mũi
bắt chước làm hũ nút.
Sau, mười một người phân thành 2 nhóm lên xe, lên đường cao tốc sau liền dựa theo kế hoạch vừa đứng mà đi.
Trạm thứ nhất, bọn họ đi vào đào viên
Quan Âm, vườn hoa sen, công viên, bởi vì hiện tại là tháng sáu tới tháng chin hoa sen nơi này sẽ rất nổi danh, mà bởi vì cái gọi là “Liên chi ra nước bùn mà không nhuộm, trạc thanh sóng gợn mà không yêu, trung thông
ngoại thẳng, gọn gàng, hương xa ích thanh, cao vút yên lặng thực, khả xa xem mà không khả hiếp dâm yên.” Như thế làm người ta tán tụng mỹ cảnh,
bọn họ chụp ảnh xã lại có thể nào buông tha đâu?
(A Tử: hjc ghét nhất dịch thơ (mù thơ
văn mà) nên câu trên mọi ng hiểu nom na là miêu tả hình dáng hoa sen,
hoa sen gần bùn mà ko hôi tanh mùi bùn địa loại thế. Haiz…)
Dỡ những thiết bị chụp ảnh từ trên xe
xuống, nhìn hoa sen trước mắt đẹp không sao tả xiết, mọi người nóng lòng muốn thử, chỉ trừ bỏ ý không ở trong lời mấy người.
Tham gia lần này chụp ảnh vòng xoay hành trình người nguyên bản chín người, hơn nữa hiện tại gia nhập thêm Ngôn
Nghiễm cùng Khương Hồng Lăng, tổng cộng có bốn nữ bảy nam. Nhưng mà
ngoài Khương Hồng Lăng ra, còn lại ba cô gái sở dĩ tham gia hoạt động
lần này, làm cho làn da trắng đẹp của các cô lưu lại
dấu vết, tất cả đều là vì Ngôn Nghiễm, chờ đợi hắn đột nhiên thay đổi
chủ ý tham gia hoạt động lần này, nay xác thực trông “Ngoài ý muốn chi
hỉ” (A Tử: niền vui bất ngờ), lại như thế nào cũng không còn nghĩ đến
hắn lại đem theo một cô gái đến.
Ô. . . . . . Tại sao có thể như vậy?
Ngôn Nhiễm không phải luôn luôn đối với chụp ảnh có hứng thú, cùng cô
gái kia không có gì sao?
Nhưng nhìn một cái, hắn ghét nhất khi
chụp ảnh có người ở bên cạnh tranh cãi ầm ĩ, tự nhiên lại cho phép cô
gái kia bên cạnh khi hắn chụp ảnh, thậm chí còn đụng chạm máy ảnh bảo
bối của hắn.
“Đừng làm rộn,Khương Hông Lăng!” Thân
thủ cố ý đem giấu đi, ngăn trở hắn vất vả lấy được hảo màn ảnh bị Khương Hông Lăng bắt đến bên người, Ngôn Nghiễm hướng cô nhíu mày khiển trách.
“Nhưng là ta thật nhàm chán.”
Giữa hè ngày cực nóng vô cùng, tuy rằng
cảnh đẹp ở phía trước, nhưng đối với một người đối với chụp ảnh hoàn
toàn không biết gì cả, hơn nữa thực tế với tâm chí chỉ có mười tuổi như
Khương Hông Lăng mà nói, cảm giác mới mẻ thoáng qua một cái tự nhiên cảm thấy nhàm chán.
“Em ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, chờ một chút anh mang ngươi đi ăn đá bào.” Ngôn Nghiễm đối với cô dụ dỗ.
“Ăn đá bào?” Khương Hồng lăng nhất thời hai mắt trợn lên, vẻ mặt mang biểu tình chờ mong.
“Đúng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đừng làm rộn, chờ một chút anh liền