
mình, nhanh chóng vươn ngón út cùng nàng móc tay.”Tốt lắm.”
“Còn phải đóng dấu.”
Mẹ nó! Anh ở trong lòng khẽ nguyền rủa
một tiếng, nhưng vẫn theo lời của cô nhanh chóng cùng ngón cái đối
ngón cái kìm sau, đứng dậy.
“Tốt lắm, hiện tại ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời a di mà nói…, biết không?” Anh vừa nói vừa phù nàng .
“Biết.” Khương Hồng Lăng nhận chân gật đầu.
Ngôn Nghiễm rốt cục thở phào nhẹ nhõm,
cảm giác như vừa đánh xong một cuộc chiến thế kỷ , làm cho Phòng Văn
cùng trương Thục Phân ở 1 bên lại lần nữa bật cười ra tiếng
Hắn trừng mắt nhìn hai người liếc mắt
một cái, nổi giận đùng đùng bỏ lại một câu, “Giao cho các hai người.”
Sau đó xoay người rời đi.
☆☆☆
” Anh Ngôn Nghiễm, Anh Ngôn Nghiễm. . . . . .”
Từng tiếng bức thiết kêu to làm cho nói Ngôn Nghiễm chậm rãi theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, hắn khốn ý rất
đậm khẽ lên tiếng, tưởng đổi lại tư thế tiếp tục ngủ, nhưng sao lại cảm thấy có một trọng lực đặt ở trên người mình.
” Anh Ngôn Nghiễm, trời đã sáng, rời giường !”
Bên tai thanh âm không ngừng vang lên, lại thay đổi lời kịch, hơn nữa thanh âm gần gũi dường như ngay tại bên tai. .
Dọa ﹗Ngôn Nghiễm phút chốc mở mắt ra,
trừng mắt nhìn nữ nhân nhảy tới ngồi ở trên người hắn, thiếu chút nữa
lên tiếng thét chói tai
” Khương, Hồng ,Lăng!” Anh nghiến răng nghiến lợi bật ra ra tiếng, “Em đang làm gì đó? Không cần đè lên người anh , đi!”
Nghe thấy lời của anh, Khương Hồng Lăng
không nói hai lời lập tức bò xuống giường, ngoan ngoãn đứng ở bên
giường nhìn anh.” Anh Ngôn Nghiễm, trời đã sáng.”
Ngôn Nghiễm vụng trộm nhìn trời sáng bên ngoài cửa sổ, sau đó giằng co nói “Anh biết trời đã sáng, sáng sớm em
chạy đến phòng anh làm gì ﹖”
“Anh nói muốn dẫn em về nhà.” Cô nhận chân trả lời.
“Anh ——” Anh sửng sốt, ngây ra như phỗng nhìn cô. Ông trời, cô làm sao có thể đến bây giờ cũng còn không quên nhớ chuyện này?
” Ngôn Nghiễm ca ca, rời giường, trời đã sáng rồi, anh có thể mang em về nhà.”
Ngôn Nghiễm kéo lạnh mền lên đầu, ở
trong chăn hô to, “Bây giờ còn sớm, em để cho Anh Ngôn Nghiễm ngủ thêm
một chút.” Quyết định sử dụng kéo dài chiến thuật anh biết rõ này khả
năng vô dụng, bất quá ít nhất anh là có thể tranh thủ nghĩ một số biện
pháp thời gian đi.
” Anh Ngôn Nghiễm, anh có phải hay không muốn nuốt lời?”
“Cái gì?” Không nghĩ tới trong miệng cô
theo nghe thế câu thành ngữ, trong phút chốc anh xốc chăn lên lạnh bị,
kinh ngạc trừng mắt cô.
“Ba em nói nuốt lời chính là không giữ
lời hứa, nói không giữ lời, cũng chính là ý tứ của gạt người.” Cho là
anh nghe không hiểu kia bốn chữ ý tứ kia, Khương Hồng Lăng chậm rãi giải thích cho anh nghe.” Anh Ngôn Nghiễm, anh nói muốn dẫn em về nhà có
phải hay không gạt người ?”
“Anh. . . . . .” Anh có loại câm điếc
ngậm bồ hòn mà im, có cảm giác nói không ra lời. Thấy cô bộ dạng mau
khóc lên, một cỗ không muốn làm cho cô khóc xúc động nhất thời du nhiên nhi sinh, “Anh đương nhiên không phải gạt em .” Anh thốt ra nói.
“Thật vậy chăng?” Vui sướng lại lần nữa ở trong mắt cô thoáng hiện, “Vậy anh bây giờ muốn dẫn em về nhà sao?”
Thực cái gọi là thiên làm bậy vẫn còn
khả vì, tự gây nghiệt không thể sống. Ngôn Nghiễm có cổ tưởng
chiêu|khai'> tử của mình xúc động. Anh hít sâu một hơi, từ trên giường
ngồi dậy, muốn cô ngồi vào bên giường.
“Vốn Anh Ngôn Nghiễm là nghĩ tại hôm nay mang em về nhà , ” Anh ôn nhu giải thích, “Nhưng là Anh Ngôn Nghiễm
đột nhiên nghĩ đến hôm nay anh có việc, cho nên. . . . . .”
“Cho nên anh sẽ không mang em về nhà?” Cô xem thấy anh, trong mắt dần dần phiếm xuất lệ quang, “Anh gạt người!”
“Anh không có lừa em, Anh Ngôn Nghiễm là thật sự có việc.”
“Anh gạt người!” Nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống khuôn mặt.
Ngôn Nghiễm cảm giác đầu mình vừa đau lên.
“Anh không có lừa em, không tin, từ giờ
trở đi em có thể vẫn đi theo anh.” Anh bất cứ giá nào rồi, dù sao mời
cô cùng tổng so với mời cô khóc được rồi.
Khương Hồng Lăng không nói gì, chính là vẻ mặt nước mắt theo dõi anh .
“Đừng khóc.” Anh phát hiện mình thật sự
chịu không nổi nước mắt của cô.”Đi theo a di nói em muốn cùng Anh Ngôn
Nghiễm đi chụp ảnh, gọi mọi người giúp em tắm rửa và chuẩn bị mấy bộ
quần áo.”
Nghe vậy, cô vẫn là không nhúc nhích nhìn của anh.
“Nhanh đi nha, vẫn là em không nghĩ cùng Anh Ngôn Nghiễm đi ra ngoài ? Anh Ngôn Nghiễm lần này đi ra ngoài rất
nhiều ngày mới có thể trở về nha!” Anh cố ý nói như vậy.
“Kia, ” Cô rốt cục sợ hãi mở miệng, “Anh không dẫn em về nhà sao ﹖”
“Có, nhưng là phải đợi Anh Ngôn Nghiễm
giải quyết công việc xong xuôi mới có thể.” Anh ở trong lòng bỏ thêm
một câu, còn có đến lúc đó cô cũng còn nhớ rõ phải về nhà mới được.”Hiện tại, đi gọi a di giúp em chuẩn bị quần áo.”
“Vâng.” Cô gật đầu, lập tức đứng lên hướng ngoài cửa chạy đi.
“Chờ một chút.” Ngôn Nghiễm đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Khương Hồng Lăng dừng bước lại, quay đầu nhìn anh.
“Đem nước mắt trên mặt lau sạch đi.” Anh so đo mặt mình.
Cô nhanh chóng thân thủ ở trên mặt lung tung lau vài cái, “Tốt lắm.”
Nhìn cô, Ngôn Nghiễm có chút bất đắc dĩ k