Duyên Đến

Duyên Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321904

Bình chọn: 7.00/10/190 lượt.

u tình trên mặt anh ba cũng biết,

anh hiện tại nếu bị nắm đến khẳng định không chết cũng chỉ còn nửa cái

mạng.

“A ——” xong rồi!

“Ngươi còn chạy!” Ngôn Chỉ nghiến răng nghiến lợi lôi hắn dừng lại, sau đó không hề báo trước liền cho hắn một quyền.

Ngôn Nghiễm phản xạ trước bảo vệ máy chụp ảnh đơn độc trong tay, hai má

đương nhiên bị đánh mạnh một quyền, đau đến hắn nhe răng trợn mắt thiếu

chút nữa kêu cha gọi mẹ .

“Đau a, anh ba, sao anh đánh em?” Hắn cảm thấy ủy khuất, tuy nói hắn sáng

sớm liền “bỏ chạy”, đem phiền toái ném cho những người khác ứng phó là

có một chút không đạo nghĩa, nhưng việc này có một nửa là vì anh ba nha!

Cái gọi là lâu ngày sinh tình, hôm qua mới cùng nữ nhân kia ở chung một

ngày mà thôi, hắn cũng đã không nhịn được tâm động, nếu lại tiếp tục

cùng cô ở chung, khó bảo toàn hắn sẽ không thích cô, như vậy đến lúc đó

tình yêu cay đắng nhiều năm của anh ba đối với cô ấy thì nên làm cái gì

bây giờ? Cho nên mới sáng sớm hắn đã rời khỏi nhà, đem cơ hội lâu ngày

sinh tình này lưu cho anh ba, chính là không nghĩ tới hảo tâm không được hảo báo.

” Sao đánh ngươi à?” Ngôn Chỉ thốt ra, đồng thời níu lấy cổ áo của hắn rất nhanh đi đến chỗ anh dừng xe.

“Chờ một chút, chờ một chút, anh muốn kéo em đi đâu?”

“Về nhà!”

“Về nhà? Vì sao?”

“Ngươi còn dám hỏi vì sao?” Ngôn Chỉ hung tợn quay đầu dùng ánh mắt lăng trì

hắn, “Ngươi có biếtNhu Bình từ khi tìm không thấy ngươi, một mình khóa ở trong phòng khóc, như thế nào cũng không chịu mở cửa, ngay cả bữa sáng, cơm trưa cũng không có ăn hay không?”

“Anh nói thật hay nói giỡn vậy?” Ngôn Nghiễm nhất thời há hốc mồm.

Ngôn Chỉ không để ý đến biểu tình ngạc nhiên của hắn, sau khi dùng sức ném

hắn vào bên trong xe, chính mình nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ, cũng không quản hắn khỉ gió có ngồi xong hay không, xe “Phốc” một tiếng liền xông về phía trước.

☆☆☆

“Lão Tứ, con rốt cục đã trở lại.” Phòng Văn vui mừng cám ơn trời đất đón con vào cửa.

“Xú tiểu tử, biết rõ nó chỉ tin ngươi, chỉ chịu cùng ngươi thân cận, ngươi

lại chạy trốn không biết tung tích!” Ngôn Tứ Bảo một chưởng đánh lên đầu con traiở mới vừa vào cửa, cảm giác sâu sắc nuôi không dạy, lỗi của

cha.

” Ngôn Nghiễm, dì van cầu cháu mau đi xem Nhu Bìnhmột chút, nó từ sáng

đến giờ thật không có ăn, ngay cả cửa còn không ra.” Trương Thục Phân

lôi kéo tay hắn năn nỉ nói.

“Ngôn Nghiễm, cầu xin cháu.” Trần Chí Dục cũng đứng trước mặt hắn sắc mặt ngưng trọng.

Áp lực một người tiếp một người hướng lên đầu Ngôn Nghiễm, ép tới hắn thiếu chút nữa phải quỳ xuống.

Ông trời! Tại sao lại như vậy chứ? Hắn nhớ rõ tối hôm qua sau khi từ Lục

Phúc thôn trở về, Khương Hồng Lăng đã có thể cùng mọi người hoà mình

rồi, thậm chí sau lại nguyện ý một mình trở về phòng ngủ, như thế nào

nhưng bây giờ. . . . . .

” Ngôn Nghiễm. . . . .”

“Ta đi xem cô ấy.” Cắt ngang tiếng cầu khẩn của Trương Thục Phân, Ngôn

Nghiễm tiêu sái thẳng tắp lên phòng khách lầu hai, những người khác cũng đi theo sau.

Sau khi đứng lại, hắn tự tay gõ cửa.”Hồng Lăng, mở cửa.”

Trong phòng không có … chút nào hưởng ứng.

“Thử lại lần nữa.”

“Lớn tiếng một chút.”

“Nói cho nó biết con là Ngôn Nghiễm.”

Một nhóm người đứng ở phía sau hắn, không hẹn mà cùng rất đúng lúc chỉ điểm cho hắn.

Ngôn Nghiễm phi thường hợp tác nghe theo đề nghị, lại hướng cửa phòng đóng

chặt mở miệng.” Khương Hồng Lăng, là anh Ngôn Nghiễm, mở cửa được

không?”

Trong phòng vẫn là một mảnh lặng im, không hề có động tĩnh gì.

Mọi người sắc mặt ngưng trọng đứng trước mặt, chẳng lẽ Ngôn Nghiễm xuất mã cũng không được sao?

“Ngôn. . . . . .” Trương Thục Phân đang muốn lên tiếng cầu Ngôn Nghiễm thử lại lần nữa thì cửa phòng đột nhiên “Đáp” một tiếng, khóa cửa bị xoay mở.

Ngôn Nghiễm lập tức cất bước tiến lên thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, để

ngừa đụng vào cô phía sau cửa. Mà trong nháy mắt trông thấy cô, tim của

hắn không khỏi bị nhéo mạnh.

Đập vào mắt hắn là hốc mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, cùng với một đôi

mắt tràn ngập kinh hoàng, mờ mịt cùng vô thố, Khương Hồng Lăng ôm chặt

hai đầu gối trốn tại phía sau cửa góc sáng sủa, giống như là tiểu bạch

thỏ xông vào từ thủy nê kiến trúc mà thành rừng rậm, trừ run run cùng sợ hãi, trong đầu rốt cuộc không thể cất vào bất kỳ vật gì bình thường.

“Nhu Bình. . . . . .” Trương Thục Phân là người đầu tiên ngăn chặn không

được muốn chạy lại phía cô, lại làm cho cô sợ hãi mà phát ra tiếng thét

chói tai thật lớn.

“Không cần!” Khương Hồng Lăng nháy mắt cúi đầu đem chính mình ôm càng chặt.

” Nhu Bình. . . . . .”

“Bà xã, không cần.” Trần Chí Dục giữ chặt Trương Thục Phân đang rơi lệ, lắc lắc đầu, “Cho Ngôn Nghiễm đi qua.” Hắn nhìn Ngôn Nghiễm xin giúp đỡ.

Ngôn Nghiễm vẫn chưa nhìn hắn, vì đôi mắt của hắn sau khi vào cửa nhìn thiên hạ trốn tại góc tường, ánh mắt liền không dời đi.

Trời, làm sao có thể biến thành như vậy? Hắn khiếp sợ nhìn cô gái dè chừng núp ở góc tường, cả người ngây ra như phỗng.

Khuôn mặt tươi cười thiên chân ngọt ngào của cô phảng phất còn ở trước mắt,

sắc mặt hồng nhuận gi


XtGem Forum catalog