
ên mặt biểu lộ
cười ngọt ngào hấp dẫn. Đây là gương mặt hắn chưa bao giờ thấy qua của
Trần Nhu Bình, hồn nhiên ngọt ngào giống như một tiểu tiên nữ, hắn bất
tri bất giác khiến hắn xem ngây người, nhìn xem nhìn không chớp mắt, hồn nhiên vong ngã.
“Quái thúc thúc? Quái thúc thúc?”
“Két?” Đột nhiên cảm giác có người gọi hắn, Ngôn Nghiễm vội vàng hoàn hồn.
“Đến phiên chúng ta, chị ấy đang hỏi ngươi đó, ngươi muốn ăn cái gì?” Khương Hồng Lăng nói cho hắn biết.
“Không nên gọi ta là quái thúc thúc.”
Hắn trước đối với cô nhíu mày cảnh cáo, sau đó mới quay đầu nói: “Một
phần cơm A, của ngươi đâu?” Hắn quay đầu trở lại xem cô.
“Ta muốn cơm nhi đồng B .” Khương Hồng Lăng cao hứng nói.
“Thức ăn trẻ con?” Ngôn Nghiễm mày nhíu lại phải chết nhanh, “Như vậy ngươi ăn được ăn no sao?”
“Nhưng là ta nghĩ muốn có món đồ chơi
a.” Cô vẻ mặt giãy dụa, mặc dù biết chính mình đột nhiên biến thành lớn
sau, sức ăn cũng tăng nhiều rồi, nhưng là nàng thật sự muốn cái món đồ
chơi kia a.
Hắn chú ý tới biểu tình ngạc nhiên của
cô phục vụ, vội vàng nói: “Ngươi muốn đem món đồ chơi đưa cho đệ đệ có
phải hay không? Vậy cũng đừng cho chính mình ăn không đủ no. Tiểu thư,
một phần cơm A,cơm nhi đồng A, B cho ta một phần. Như vậy có thể chứ ﹖”
Hắn hỏi câu cuối cùng đương nhiên là hỏi Khương Hồng Lăng, chỉ thấy cô vẻ mặt mừng rỡ gật đầu không thôi như bằm tỏi, cuối cùng thậm chí còn nhịn không được đánh về phía hắn, một đám hôn nồng nhiệt nhắm thẳng trên mặt hắn đưa tới.
“Đợi. . . . . . Chờ một chút, Khương
Hồng Lăng, dừng tay, dừng tay﹗” Ngôn Nghiễm cảm thấy mình điên rồi. Hắn
tự tay ngăn chặn nàng hành động như phát cuồng, đồng thời chú ý tới bên
trong tiệm Fastfood mọi người đều trợn to mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Đầu của hắn. . . . . . Đau quá!
“Ta rất thích, rất thích ngươi nha quái thúc thúc, ngươi quả nhiên không phải người xấu.” Khương Hồng Lăng vui mừng nói.
Ngôn Nghiễn trên trán nhất thời trợt xuống ba đường hắc tuyến.
“Không cần lại bảo ta quái thúc thúc” hắn lại nhắc lại “Còn nữa, ta từng mời người ăn MacDonan nên cũng không phải người xấu?”
“Kia quái thúc thúc ngươi rốt cuộc là người xấu, vẫn là người tốt?”
Nhất thời, Ngôn Nghiễm chỉ nghe bốn phía truyền đến một trận xì xào bàn tán, hắn cảm giác mình đầu càng đau đớn.
“Người đúng là tiểu thư phiền toái, chúng ta muốn mang ra bên ngoài.” Hắn đối quầy tiểu thư nói.
“Quái thúc thúc, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Khương Hồng Lăng giật hắn quần áo bi xuống.
Hắn không để ý đến cô.
“Quái thúc thúc, quái thúc thúc. . . . . .”
Làm người ta thống hận xưng hô không
ngừng mà ở vang lên bên tai, tựa hồ không nghe đến hắn trả lời liền vĩnh khôn đình chỉ giống nhau. Ngôn Nghiễm không chỉ cảm thấy đầu đau như
muốn vỡ tung, còn có một cổ không biết từ đâu mà đến tức giận chính
chậm rãi trào lên.
“Quái thúc thúc, quái. . . . . .”
“Không cần lại bảo ta quái thúc thúc!”
Hắn rốt cục cũng nhịn không được nữa hét lớn, không chỉ khiến Khương
Hồng Lăng sợ tới mức mắt đỏ hoe, cũng đem người khác hoảng sợ.
“Ô. . . . . .” Cô chỉ phát ra một tiếng.
“Không cho phép khóc, nếu không như thế
này phần cơm trẻ nhỏ có đồ chơi cũng không cho.” Rốt cuộc không quan tâm mọi người quanh mình nghĩ như thế nào, hắn lạnh giọng uy hiếp.
Nước mắt ở trong hốc mắt ngưng tụ,
Khương Hồng Lăng đỏ một đôi con thỏ mắt, cắn chặt môi dưới run run, dám
không để cho mình khóc lên. Cô không thể khóc, không thể khóc, bởi vì
nếu khóc sẽ không có đồ chơi .
Cô phục vụ tiếp nhận tiền xong đưa túi
đồ, Ngôn Nghiễm liền xoay người đi ra ngoài, lại phát hiện vẻ mặt vấn
đột nhiên muốn khóc của cô vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, hắn không khỏi thở dài một hơi, sau đó đi trở về, dắt tay nàng đi ra ngoài.
Rốt cuộc đối với đứa trẻ không hiểu chuyện này, hắn đối với cô nên làm sao bây giờ đây?
Ai!
☆☆☆
Làm sao bây giờ?
Kỳ thật muốn đối phó. . . . . . Ách,
phải nói là ứng phó một đứa nhỏ khiến nó muốn nói một cái gì, phương
pháp đơn giản nhất chính là thuận theo, đương nhiên loại trừ chuyện giết người phóng hỏa.
Cho nên khi hai người ăn xong MacDonald, nói nghiên mực cũng dụ Khương Hồng Lăng không gọi hắn là quái thúc thúc nửa, mà đổi thành gọi hắn là anh Ngôn Nghiễm, hắn lập tức thực hiện lời hứa mang nàng đi tới trước khu vui chơi nhi
đồng.
Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, chỉ cần nhất chơi, quả nhiên là không sợ trời không sợ đất.
Nhưng là cô không sợ, hắn sợ nha!
Ngôn Nghiễm cầm chặt lấy thùng rác chảy
như điên, hắn cảm giác mình cũng sắp muốn chết, chết ở mười chín tuổi
tuổi còn trẻ, tương lai có tương lai thời điểm.
“Nôn —— nôn ——” rất thống khổ, thật là
khó chịu, rõ ràng giữa trưa ăn trúng này nọ sớm một giọt không dư thừa
toàn bộ nhổ ra rồi, vì sao hắn còn phun không ngừng?
Trời ạ! Ai tới cứu cứu hắn? Còn như vậy
tiếp tục nôn khan đi xuống, có thể hay không có người cho là hắn nôn oẹ
rồi? Hắn liền từng thấy quá phụ nữ có thai giống hắn làm như vậy nôn
không ngừng, nhưng ngay cả nước miếng cũng nôn không được.
Có nên không thảm nh