
ành tiêu điểm để thoả mãn hư vinh của đối phương.
Nhiều lắm là hắn cảm thấy
chính mình phiền chán mà thôi, bởi vì trường hợp bình thường loại này nhất định
không thể không tránh gặp rất nhiều kẻ ngốc.
Hắn đột nhiên suy nghĩ nếu
đem thời gian này chọc giận Lương Tử Bái, hắn có lẽ sẽ cảm thấy có chút ý
nghĩa.
Hắn không phải có tài năng
diễn xuất trời cho hay sao? Có thể ở phía sau lưng phỉ báng người khác trên mặt
biểu tình lại thành khẩn chân thành tha thiết.
Đương nhiên, hắn có thể
đem nhân vật thiếu gia Ngụy gia mười tám tuổi diễn xuất nhập thần như vậy tuyệt
đối phải kể công chính là cha mẹ “môn đăng hộ đối” của hắn huấn luyện.
Hãy nhìn xem, ngày thường
hai người lúc nào cũng như nước với lửa khó hoà hợp, nhưng chỉ cần đứng trước
mặt người ngoài lập tức trở nên ân ái như một, trăm lần nùng tình, mặc kệ là
tay trong tay hay ôm thắt lưng lẫn nhau vẫn là nói lời nhỏ nhẹ bên tai, hai
người đều là bút viết thành văn, mười mấy năm qua ngai vàng vợ chồng vẫn bình
yên, hình tượng ân ái không bao giờ phai, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp đến
đâu chỉ sợ là không kịp hành động cao siêu của cha mẹ hắn.
Hắn thật khó tưởng tượng,
khi ra ngoài ban nãy hai người kia mới ở nhà làm một trần ầm ỹ.
Mẫu thân rúc vào bên cạnh
phụ thân hướng hắn vẫy tay, Ngụy Tuyển Triệt hướng trước mặt khách quý tạ lỗi
sau đó bộ dạng thong dong hướng đến cha mẹ hắn.
“Tuyển Triệt, mau lên
tiếng chào hỏi Triệu bá phụ cùng Triệu bá mẫu.”
Ngụy Tuyển Triệt đang nhìn
gương mặt của đối phương trong vòng ba giây ngắn ngủi, thói quen trong đầu hiện
lên tư liệu mới nhất ---
Vợ chồng Triệu Phong
Nguyên, chủ tịch tập đoàn Nguyên Đỉnh, duy nhất chỉ có một cô con gái, dựa vào
phẩm bài đại công lập nghiệp, nhưng bởi vì thị trường khó khăn nên thu lợi gần
đây không được như mong muốn hơn nữa đầu tư bên ngoài một mảnh cũng không xem
trọng tình huống cho nên cổ phiếu công ty giảm mức độ không nhỏ...
“Chào Bá phụ, bá mẫu, cảm
ơn cô chú công việc bận rộn còn cố gắng thu xếp công việc tham dự bữa tiệc.”
Hắn cúi đầu lễ phép ân cần hỏi.
“Tuyển Triệt, đã lâu không
thấy cháu càng ngày càng có khí suất. Cô nghe nói Tuyển Triệt là đứa nhỏ kết
hợp giữa thông minh cùng với suất khí, ở trong trường học có rất nhiều bạn học
nữ đều đem cháu trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng.” Câu cuối cùng của câu
dài kia kì thật chính là nói cho phụ mẫu Ngụy gia nghe.
“Nhã Quyên, đứa nhỏ này
nào có giống chị nói tốt như vậy, là chị không chê thôi, nhưng mà muốn nói bộ
dạng xinh đẹp phải nói đến Ngọc Phân nhà chị tiếng tăm lừng lẫy là mỹ nữ, mỗi
lần tham gia yến hội đều luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giống như em nói,
hội trường ngày hôm nay có ai có thể so sánh được với Ngọc Phân nhà chị? Nếu mà
tình hình cứ như vậy đi xuống, chẳng bao lâu khẳng định sẽ có nam nhân muốn cầu
thân đến nhà chị đạp phá cửa nhà.” Ôn Như Mai đưa lời ca ngợi đến Triệu gia nữ
nhi bảo bối.
“Ha ha ha ha...” Vợ chồng
Triệu gia nghe được nữ nhi bảo bối được khen như vậy, cười đến cơ hồ toe toét.
Hãy nhìn xem, vừa nhắc tào
tháo là tào tháo đến, Triệu Ngọc Phân mặc lễ phục hồng nhạt đi đến bên cạnh cha
mẹ, nũng nịu lôi kéo cánh tay mẹ giống như bộ dáng tiểu nữ nhi đang làm nũng.
Nàng vừa mới chào hỏi vợ
chồng Ngụy gia, còn về phần người đứng bên cạnh vợ chồng Ngụy gia - Ngụy Tuyển
Triệt .... Ai nha, bộ dạng hắn vô cùng tuấn tú, làm cho nàng thẹn thùng không
biết đối mặt với hắn như thế nào.
“Ngọc Phân, tại sao lại
không lễ phép như vậy, nhìn thấy Ngụy Tuyển Triệt cũng không chào hỏi một
tiếng?” Triệu Phong Nguyên nhắc nhở.
“Tuyển Triệt ca, đã lâu
không thấy.” Triệu Ngọc Phân vẻ mặt ửng đỏ, hai con mắt không dám nhìn Ngụy
Tuyển Triệt, âm thanh thẹn thùng chỉ so với con muỗi lớn hơn một chút nói.
“Đã lâu không gặp.” Ngụy
Tuyển Triệt lễ phép đáp lại.
Hắn cùng với Triệu Ngọc
Phân cùng học ở trường học quý tộc, bởi vì cuộc sống xa xỉ giống nhau, thường
thường chạm mặt nhau ở các trường hợp xã giao, nàng cùng hắn đều cùng mười tám
tuổi, nhưng bởi vì nàng sinh vào cuối năm cho nên nhỏ hơn hắn một tuổi.
Đối với khuôn mặt đỏ hồng
cùng biểu tình thẹn thùng kia, hắn rất quen thuộc bởi vì trên mặt rất nhiều nữ
sinh hắn đều thấy qua cái kia chính là ái mộ.
Hắn không phải ngu ngốc,
cuộc đối thoại của hai bên nhà khắp nơi đều đầy sơ hở, chủ ý hiển nhiên chính
là đặt trên người hắn cùng Triệu Ngọc Phân, mà hắn chán ghét nhất chính là kiểu
đó.
Hắn không hề nghĩ tới sẽ
giả bộ say đối với trường hợp này, hắn đơn giản chỉ kiềm chế cảm xúc thanh sắc
bất động, lẳng lặng nhìn kế hoạch trưởng bối hai nhà bày ra.
“Tuyển Triệt, con mang
Ngọc Phân đi ăn chút gì đi, các con là người trẻ tuổi có thể cùng nhau tán
gẫu.” Ôn Như Mai tích cực giựt dây.
“Đúng vậy, đi ăn một chút
gì đi, đừng động đến chúng ta trưởng bối nhàm chán, giống như con gái của chú
hay nói, chúng ta làm cha mẹ cảm thấy thật buồn, mỗi lần tụ hội chỉ tán gẫu sự
nghiệp cổ phiếu với đám thanh thiếu niên của tụi con thật sự không thú vị. Nếu
chú mà không nói với Ngọc Phân hôm nay có Tuyể