XtGem Forum catalog
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322301

Bình chọn: 10.00/10/230 lượt.

i trên ghế, quấn miếng khăn trắng lên cho anh.

Tối đến, Tây Thuần với Trình Nghi Bắc canh nửa đêm đầu, Trần Tư Dao với Diệp Húc Đình canh nửa sau đến sáng.

Tây Thuần bỏ từng tờ giấy tiền vào chậu than còn đỏ lửa, hết tờ này đến tờ khác.

Tây Thuần đứng dậy, lấy cái chén dưới quan tài, châm thêm chút dầu, để giấy kia làm mồi lửa thỏa sức cháy sáng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, chỉ có hai người họ.

Tây Thuần ngẩng đầu, nhìn hàng vạn vì sao trên kia, “Hồi trước em mãi cũng không thể hiểu được, là đám tang, mà cớ sao người người lại có thể vừa chơi mạt chược vừa nói cười vô tư trong thời gian đau xót này, sau này mới hiểu, thương tâm có thật, buồn khổ cũng có thật, nhưng không thể bắt người khác đau buồn mỗi giờ mỗi khắc theo mình được!”

Trình Nghi Bắc cũng đốt từng tờ tiền, anh biết, hôm nay cô thấy nhiều khách đến viếng, chuyện đầu tiên khi bước vào cửa là kéo hội đi chơi mạt chược.

Cô thấy khó chịu.

Các trưởng lão trong thôn chỉ các cô những điều nên làm, nên cứ theo phong tục mà lm.

Lấy giấy tiền vàng bạc xếp thành từng chồng, sau đó lấy giấy trắng bọc lại, ở ngoài viết tên người đã khuất, đến lúc đó đem số tiền này đốt chung.

Cắt thêm giấy thành nhiều quần áo giấy, mua thêm gậy trúc làm nhà, cũng đốt chung luôn.

Những chuyện phiền toái này đều do Trình Nghi Bắc với Diệp Húc Đình liên hệ, kể cả mời dàn nhạc quàn linh.

Theo tập tục, ngày thứ hai sau khi đưa di thể đi hỏa táng về, buổi tối phải tấu sáo và trống.

Trước kia, Tây Thuần ghét nhất là khâu hỏa táng, cảm thấy tẻ nhạt với làm cho người ta bức bối, thế rồi cũng đến phiên mình, vẫn phải chấp nhận. Cha dượng có tín ngưỡng, có theo đạo, nên những cái gì bớt được là bớt hết, cô có phần tư lợi cho rằng đây là chuyện gạt người tốt nhất tôn giáo từng làm được.

Sớm hôm sau, cô cùng Trình Nghi Bắc đến trại hỏa táng, bởi Diệp Húc Đình với Trần Tư Dao canh từ giữa đêm đến rạng sáng, hơn nữa hôm nay khách cũng đến hàng dài, cần phải an bài thỏa đáng.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Tây Thuần đến đây, bọn họ đến rất sớm, nên được xếp trước, họ đứng chẳng bao lâu đã thấy nhiều gia đình khác mang người thân đến đây.

Trước khi đưa di thể vào lò, thân nhân sẽ có mười phút tiễn đưa cuối cùng, cả các khúc nhạc tiễn đưa bi thương, ghi nhớ công ơn dưỡng dục của đấng sinh thành, tất cả thân nhân đi vòng quanh di thể ba vòng.

Ngay giờ phút này, khóe mắt Tây Thuần ướt đẫm.

Phút vĩnh biệt cuối cùng cũng là lời vĩnh biệt mãi mãi, cô không còn cơ hội gặp lại mẹ nữa, mọi lời dạy đều đọng thành vĩnh hằng.

Trình Nghi Bắc ôm lấy Tây Thuần tiến vào trong, thật ra chẳng thấy được gì cả, nhưng lại muốn tận mắt thấy, thấy ngọn lửa hừng hực thiêu rụi kia.

Tây Thuần ngồi bệt xuống đất, Trình Nghi Bắc ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng.

“Cũng không phải lần đầu chứng kiến chuyện này.” Cô nắm chặt tay Trình Nghi Bắc, “Khi mẹ anh ấy ra đi, em đến cùng anh ấy.”

Trình Nghi Bắc đờ người, nhưng vẫn an tĩnh nghe cô nói tiếp, “Khi đó, anh ấy mất đi người mẹ duy nhất của mình, trong lòng anh ấy cũng chẳng chừa chỗ cho người cha ấy. Anh ấy nói anh ấy chỉ có chính mình thôi, em muốn được ở bên anh ấy, nói cho anh ấy hay anh ấy không chỉ có một mình, anh ấy còn có em. Còn bây giờ, em cũng thế, cũng mất đi người thân duy nhất, máu thịt cuối cùng.”

Mắt Trình Nghi Bắc phiếm hồng, “Em cũng có anh.”

Tây Thuần sờ mặt anh, khóc càng dữ dội hơn, “Em biết em có anh, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra những lời này.”

“Tây Thuần, không chỉ em có anh, anh cũng có em, chắc là cộng sinh.”

Tây Thuần vùi vào ngực anh, “Em biết, từ trước đến nay em chưa bao giờ xem anh là anh ấy, một giây một phút cũng không chứ đừng nói… Anh ấy mãi mãi là anh ấy, anh mãi mãi là anh, em phân biệt rất rõ.”

Có thể lúc đầu cô vì ích kỉ mà quan hệ với anh, nhưng tình cảm của cô chưa bao giờ là giả, chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của anh.

Khi bọn họ về đến nhà, ráng chiều đã buông xuống, theo phong tục, mai là tới ngày chôn cất.

Hôm nay người đến rất đông, nhưng chỉ đeo lên gương mặt buồn thương đốt ít giấy tiền vàng bạc rồi mất hút.

Bài bạc, mạc chược, lại náo nhiệt vô cùng.

Tây Thuần không muốn thấy những thứ này, quay vào bếp giúp đỡ, Trình Nghi Bắc luôn như hình với bóng bên cô, phu xướng phụ tùy, mỗi khi có người hỏi anh là ai, Tây Thuần sẽ rất thản nhiên trả lời, “Chồng tôi.”

Sau mấy hôm, Tây Thuần học được thêm một món đậu.

Chẳng bao lâu là xong món rau đơn giản, xong thì lấy muôi múc ra. Đầu tiên dùng nước sôi luộc đậu cho chín. Xong rồi thì xào qua xào lại rau trong nồi, đổ thêm đậu vừa luộc vào, cuối cùng cho nước cơm vào nồi. Vậy là món đậu mọi người yêu thích ra đời, hầu như mọi người đều tranh nhau ăn.

Tây Thuần chan món này vào, ăn cơm thế này cô lại ăn được thêm nửa chén nữa.

Cô tuyệt đối không phải người nhìn thức ăn rồi mới quyết định ăn bao nhiêu đâu.

Tối đến, đại khái là một tối bi ai, dàn nhạc hòa tấu dẫn trước, vài người có quan hệ thân thuộc theo sau. Đầu tiên là cúi lạy trước quan tài, quỳ gối, sau đó cầm nén hương cầu phúc cho chuyến đi. Cứ lập đi lập lại, cứ vài phút cúi lạy thì nghỉ