
cảm ơn lời mời lần
trước của anh, tối mai em muốn mời anh đi ăn cơm, vân vân.
Một
tin khác là của Đồ Nhiễm: Anh có quen anh Từ bên khoa Ngoại Tổng Hợp
không? Người này rất khó đối phó, vừa dê vừa tham, ăn cơm, tắm hơi,
massage, không tuần chay nào không có nước mắt, lần nào cũng hứa nhưng
lại chẳng kê đơn, tối mai anh có đi cùng em được không, nếu không vụ này lại thành công cốc, giúp em đi mà…
Lục Trình Vũ cảm thấy đây
chính là cơ hội, khi đó anh đang ngủ gật trong phòng trực, trong lúc mơ
màng nhắn lại mấy chữ: Không đi được, tối mai phải đi ăn với bạn gái
rồi.
Hôm sau đi làm, anh bị chủ nhiệm khoa kéo ra một góc, mặt sếp già sầm sì như cái bị:
- Cái thằng oắt này, có bạn gái rồi sao còn qua lại với cháu tôi? Mấy hôm trước còn mời nó đi ăn cơm, tối qua lại bảo phải đi ăn với bạn gái… Cậu rõ ràng là muốn hai tay hai súng, chuyện này, nếu là trước đây, chắc
chắn sẽ là vấn đề tác phong sinh hoạt, đương nhiên bây giờ cũng vẫn vậy, huống hồ cậu vẫn còn là cán bộ – sinh viên – đảng viên ưu tú, phen này
cậu đi lạc đường, phạm sai lầm, thật sự khiến tôi thất vọng…
Lục Trình Vũ lôi điện thoại ra kiểm tra, thì ra tối qua gửi nhầm tin. Anh cũng chẳng có hứng giải thích, chỉ thành khẩn gật đầu:
- Chú phê bình rất đúng, cảm ơn chú đã chỉ dạy, sau này cháu quyết không
hai tay hai súng, Đến cả từ hai tay hai súng mà chú còn biết, coi như
cũng theo kịp thời đại…
Vì chuyện này, tất cả mọi người đều biết Lục Trình Vũ có một người bạn gái. Hơn nữa, cuộc sống riêng của anh
chàng họ Lục này khá phức tạp, số người muốn làm ông tơ bà nguyệt lập
tức giảm mạnh. Lục Trình Vũ vẫn có thời gian qua lại theo kiểu không
nhanh không chậm, như có như không với Đồ Nhiễm, anh bất chợt cảm thấy
như vậy cũng không tệ.
Anh thừa nhận Đồ Nhiễm có một sức hút
nhất định với mình, một khi phụ nữ có chút nhan sắc, ánh mắt đàn ông sẽ
tự nhiên dán vào người họ, rồi lại nhìn thấy cô ta nở nụ cười lúng liếng với mình, hay mỗi lúc nhờ mình làm chuyện gì lại ríu rít, nũng nịu, tâm trạng ấy giống như ánh dương xua tan mây mù. Tuy vậy, là một người đàn
ông thực tế sắp bước vào tuổi 30, phản ứng sinh lý đã không còn là quan
trọng nhất, sau một hồi cân nhắc, anh cảm thấy người con gái này không
đáng tin cậy.
Ví dụ như tính cô háo thắng, ham cái lợi trước
mắt, làm việc gì cũng có mục đích mà không hề che giấu, những kỹ xảo nho nhỏ lợi dụng đàn ông khiến người ta hoa mắt chóng mặt, hơn nữa công
việc cũng không ổn định, không đủ vẻ vang, dễ bị người ta đàm tiếu… Tóm
lại, nếu hy vọng người đàn ông suy nghĩ chín chắn cùng cô ta phát triển
mối quan hệ khác giới ổn định lâu dài, sức sát thương của cô vẫn còn hơi yếu.
²²
Gặp chuyện gì Lục Trình Vũ cũng quen cân nhắc kỹ lưỡng, cho đến một ngày ý chí yếu ớt, anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Cho đến một ngày, Đồ Nhiễm quăng một tấm ảnh siêu âm vào mặt anh, định làm anh choáng váng.
Bức ảnh đó, Lục Trình Vũ xem đi xem lại mấy lần, mọi chỉ số trên đó đều rõ
ràng, anh thầm nhẩm tính, xác định là chuyện xảy ra ngày hôm đó. Anh có
trí nhớ khá chính xác về ngày tháng, bởi vì Đồ Nhiễm tối hôm đó, đã để
lại cho anh một ấn tượng khó phai.
©S.TENT
Vì một tin nhắn nhầm, cô lại cất công gọi điện đến nói lời khách sáo, ở đầu dây bên kia, Đồ Nhiễm cười:
- Bác sĩ Lục, em nhờ anh giúp, anh lại mời em ăn cơm vậy thì ngại quá.
Sao bỗng nhiên lại nhiệt tình đến thế, có phải có ý gì với em không?
Lục Trình Vũ không muốn can dự vào chuyện giữa đồng nghiệp với trình dược viên, bèn nói qua loa:
-Hay là thế này đi, em cứ lo chuyện của em trước đã rồi anh sẽ mời em ăn
cơm, hoặc đợi em đổi nghề, anh sẽ mời em ăn cơm. Hai lựa chọn này đều có lợi cho em, em chọn cái nào?
Đồ Nhiễm không để tâm đến câu này
của anh, cũng không nhắc tới chuyện nhờ anh giúp nữa mà nói lảng sang
chuyện khác, cười nói vài câu rồi cúp máy.
Cũng không biết là bị động đến sợi dây thần kinh nào, anh bỗng cảm thấy một cô gái nhà lành
phải lăn lộn ngoài xã hội cũng chẳng dễ dàng gì, không nghĩ ngợi nhiều
bèn gửi tin nhắn đi, hỏi xem tối nay hẹn lão Từ ăn uống ở đâu.
Đầu kia nhanh chóng trả lời, báo tên nhà hàng, đồng thời chêm thêm một câu: Em hiểu suy nghĩ của anh, đến hay không tùy anh, tuyệt đối đừng miễn
cưỡng, nợ ân tình khó trả lắm. Ký tên bằng một hình mặt người đang lè
lưỡi làm mặt quỷ.
Chiều hôm đó, Lục Trình Vũ nhận thông báo về
một ca phẫu thuật, khi xong việc đã tám giờ hơn. Nếu đã chủ động hỏi
thăm thì cũng không tiện để người ta thất vọng, anh vội đi tới nhà hàng, gặp đúng một tiệc cưới đang tàn, đại sảnh ầm ĩ, huyên náo, người chui
không lọt, gọi điện không ai nghe, nhất thời không tìm được cô.
Anh đứng bên đường hút thuốc, hút được gần nửa điếu thì thấy cô từ bên
trong đi ra. Đèn đóm ở cửa sáng choang, trong đám người đó chỉ mình cô
là nữ, vừa xinh xắn lại trẻ trung, hết sức bắt mắt.
Trông chừng
như cô đã uống một chút rượu, một người đàn ông trung niên mượn rượu
quàng tay lên vai cô, đầu như dán sát vào mặt cô. Đồ Nhiễm nhích sang
một bên nhưng không tránh được, ngược lại còn bị gã đàn