Old school Easter eggs.
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322934

Bình chọn: 9.00/10/293 lượt.

thì nghe thấy người kia nói:

- Có phiếu ăn chưa? Trên bàn tôi có mấy tấm, cô cứ dùng trước đi.

Ngày đầu tiên thực tập đã trở thành trò cười, lòng tự tin của Bạch Phương

Phương chịu một sự đả kích chưa từng có. Cô không thể không vùi đầu học

tập, tranh thủ dự nhiều ca mổ để rèn luyện bản thân, đồng thời, vô hình

trung, một phần tâm tư của cô cũng đã vương vấn bóng hình người ta. Cô

cất công lên mạng tra cứu lý lịch và tuổi tác của anh, tất cả đều cho

thấy anh là người ưu tú. Tiếc là các tư liệu đó đều không nói rõ anh đã

có bạn gái hay đã lập gia đình chưa.

Cô không dám nghĩ ngợi sâu

xa, nhưng lại không thể kìm nén tâm trạng mong mỏi được ở bên anh nhiều

hơn. Cô chú ý thấy anh có rất nhiều tư tưởng, làm việc nghiêm túc, thận

trọng, tiếp xúc với bệnh nhân hòa nhã, kiên nhẫn, đối xử với đám sinh

viên bọn cô lại vừa rộng lượng vừa nghiêm khắc, giờ nghỉ thì thoải mái

biếng nhác… Cô không biết đâu mới là con người thật của anh.



phát hiện ra, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, anh thích đứng một mình trên

ban công phía ngoài văn phòng khoa, ngồi trên ghế đọc bệnh án, nhắm mắt

nghỉ ngơi hoặc chơi game trên điện thoại. Có lần chơi mãi không qua cửa, cô nghe thấy anh chửi bậy mấy câu rất khẽ, lúc đó cô bất giác bật cười. Đến khi anh cũng nhìn thấy cô, cô bèn bước ra, bưng cho anh một ly cà

phê. Anh liếc nhìn ly cà phê trên bàn bằng ánh mắt thản nhiên, nói cảm

ơn rồi tiếp tục ngồi nghịch điện thoại.

Chỉ có điều ly cà phê đó, anh chẳng uống mấy, sau đó cô mới biết, từ trước tới nay anh không thích món này.

Một ngày đẹp trời, Bạch Phương Phương và mấy vị đàn anh đứng trên ban công

nói chuyện mổ xẻ, còn anh thì đứng ở một góc nói chuyện điện thoại bằng

giọng rất nhỏ, đôi lúc lại bật cười, có vẻ tâm tình rất phấn khởi. Cô

dỏng tai nghe ngóng, gió hơi lớn, chỉ loáng thoáng nghe thấy anh nói:

Bây giờ đúng là em còn bận hơn cả anh… Ai nấu anh cũng không muốn ăn,

chỉ muốn ăn cơm em nấu thôi… Ừ, không có suốt mấy ngày rồi, em bảo phải

giải quyết thế nào đây…

Rồi cô bỗng nghe thấy giọng anh cao vút lên:

- Giờ này em chạy đến làm gì…

Nói đoạn, anh cúi người ngó xuống bên dưới rồi lầm bầm gì đó, xoay người chạy thẳng xuống dưới lầu.

Một lúc sau, cô nhìn thấy bóng anh trong vườn hoa nhỏ dưới sân, bên cạnh là một cô gái trẻ, họ đứng sát vào nhau, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ thấy

anh đưa tay vuốt má cô gái ấy. Một ông đàn anh bên cạnh nói:

- Ê, Phương Phương, kia là sư mẫu của bọn em đấy, xinh lắm.

Cô cười cười, không đáp.

Một đàn anh khác tiếp lời:

- Chủ nhiệm Lục là cường nhân, nghe nói có con rồi mà vẫn đảm việc nước

giỏi việc nhà, nếu đến tuổi anh ấy mà tôi cũng được như vậy thì tốt biết mấy.

Mấy hôm sau, sau giờ làm việc, Lục Trình Vũ tập trung sinh

viên bọn họ lại để họp, đại ý là nhân lúc còn trẻ nên dành nhiều công

sức cho việc học, không nên nghĩ tới những chuyện khác, sau này vào ca

mổ cũng không cho phép ai phân tâm dù chỉ một chút, thanh niên bây giờ

không nỗ lực để trở nên ưu tú thì những chọn lựa sau này sẽ càng trở nên hạn hẹp hơn.

Một vị sư huynh tính tình sôi nổi hỏi ngay:

- Chủ nhiệm, thầy đang nói với bọn em về chuyện học hành hay chuyện tình cảm đấy ạ?

Anh cười cười:

- Cả hai, sự nỗ lực của các bạn bây giờ sẽ quyết định cuộc sống sau này

của các bạn, quyết định sau này các bạn sẽ gặp những người như thế nào.

Bất kể là nam hay nữ thì đều hy vọng nửa kia của mình là người ưu tú.

Nếu khi còn trẻ không cố gắng nâng cao bản thân, vậy thì, những người

bạn gặp sau này cũng sẽ không khiến bạn thỏa mãn. – Anh lại nói thêm. –

Trong công việc và học tập, các bạn nữ cũng không nên vì yếu tố giới

tính mà hạ thấp yêu cầu của bản thân, con đường sau này các bạn phải

trải qua còn rất dài, cũng rất nhọc nhằn, vì thế các bạn phải rèn luyện

được tính dẻo dai. Ví dụ như sư mẫu của các bạn, nếu so với mọi người ở

đây thì xuất phát điểm của cô ấy không hề cao, nhưng cô ấy dốc sức cho

cuộc sống và công việc, cũng rất dẻo dai, cô ấy dựa vào sự nỗ lực của

bản thân để dần dần thay đổi hoàn cảnh sống của chính mình. Giữa hai

người, tình cảm chín chắn, ổn định được thiết lập trên cơ sở tin tưởng

và khích lệ lẫn nhau.

Một cậu sinh viên cười hì hì hỏi:

- Vậy chắc là thầy khích lệ cô nhiều lắm.

Lúc đó, Lục Trình Vũ đang lật giở bệnh án, vẻ mặt có phần không tự nhiên, cuối cùng anh đáp:

- Đúng thế, rất khích lệ.

Mấy cậu nhóc chọc thầy:

- Hình như chủ nhiệm đỏ mặt rồi. Đồ Nhiễm cùng hai cô bạn đứng đợi xe chuyên tuyến ở bến xe. Lúc ấy đúng vào giờ tan tầm cao điểm ngày thứ

Sáu, phố phường nườm nượp, người xe chen chúc nhau xông lên phía trước

trong bóng chiều nhập nhoạng.

Từng chiếc xe chuyên tuyến chạy

qua, chiếc nào chiếc nấy lèn cứng người, mấy cô gái đều thuộc diện hiền

lành, nhỏ nhẹ, sợ đông người chật chột, lại không vội nên cứ từ từ mà

đợi. Bạn bè của Đồ Nhiễm trong trường đều thuộc tuýp người na ná như cô, vóc dáng na ná, tính cách na ná, ăn mặc, trang điểm cũng na ná nhau.

Tóc đuôi gà cùng kiểu, mặt mộc không phấn son, quần áo học trò, lưng đeo ba lô, bên trong là quần