Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322960

Bình chọn: 7.5.00/10/296 lượt.

bình tĩnh lại, ra vào hối hả.

Bạch Phương Phương nhìn một người đàn ông bên cạnh xem chừng không hơn tuổi cô là mấy:

- Em chào sư huynh, em tìm giáo sư Lục khoa Ngoại Tim mạch, xin hỏi giáo sư là ai trong số mọi người ạ?

Người đàn ông đó vừa đi vừa xem báo cáo bệnh án, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi:

- Cô tìm anh ấy có chuyện gì?

Bạch Phương Phương hơi ngỡ ngàng:

- Em họ Bạch, em đến thực tập, nghe nói ông ấy hướng dẫn em ạ.

Người đàn ông ờ một tiếng:

- Viện phó Trương giới thiệu đến à?

Cô gật đầu.

Người đàn ông ngẫm nghĩ:

- Vừa khéo, lát nữa có một ca mổ, cô cũng vào xem cùng. – Nói đoạn, anh ta đưa bệnh án cho cô. – Đọc trước đi cho quen.

- Sư huynh…

- À, tôi họ Lục.

Bạch Phương Phương gặp lại Lục Trình Vũ một lần nữa là trong ca mổ, anh mổ chính, cô là phụ mổ hai, phụ trách kéo panh.

Bộ đồ phẫu thuật màu xanh da trời mặc một lần và khẩu trang y tế bọc kín

lấy người, chỉ để lộ ra hai con mắt. Bạch Phương Phương cảm thấy ánh mắt bác sĩ mổ chính quá mức mạnh mẽ và nghiêm nghị, cô vốn dĩ đã hơi hoang

mang, giờ bị anh nhìn một cái, lòng càng thêm thấp thỏm.

Toàn bộ

đèn không bóng[1'> được bật sáng, công tác chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp,

trong căn phòng mổ như một hang tuyết, chỉ có tiếng các dụng cụ vang lên lạnh lẽo.

[1'> Đèn không bóng được chế tạo trên cơ sở hiện tượng

phản xạ và triệt tiêu ánh sáng, được sử dụng trong phòng mổ do không tạo bóng đen, giúp các bác sĩ nhìn rõ các bộ phận cần phẫu thuật.

-

Kể chuyện cười nhé. – Bác sĩ mổ chính bỗng dưng lên tiếng. – Một hôm bà

vợ bị ốm, không thể tham dự vũ hội hóa trang, ông chồng bèn đi một mình. Sau đó bà vợ đỡ ốm hơn, thấy không yên tâm về chồng mình, bèn đeo mặt

nạ đi dự. Bà vợ biết mặt nạ của chồng mình là gì, bà ta tìm một lúc thì

phát hiện ra ông chồng đang nhảy múa với một đám con gái. Bà vợ tức tối

đi tới, kéo ông chồng lại, vừa nhảy vừa tán tỉnh, sau đó hai người tới

một nơi không người làm mấy chuyện riêng tư. Xong xuôi, bà ta liền về

nhà trước để nghỉ ngơi. Buổi tối, ông chồng ngất ngưởng trở về, vừa vào

cửa đã nói, hôm nay tôi chẳng đi đâu, chỉ uống rượu suốt buổi tối với

mấy ông bạn. Bà vợ đương nhiên hỏi ông ấy, hôm nay ông không gặp chuyện

gì vui à? Ông chồng nói, tôi không gặp, nhưng một ông bạn của tôi thì

gặp, ông ấy mượn mặt nạ của tôi nên gặp được chuyện tốt.

Nghe xong bác sĩ gây mê cười:

- Chủ nhiệm Lục, cái chuyện cười này anh kể bao nhiêu lần rồi?

Cô y tá đứng cạnh đó cũng nói:

- Chủ nhiệm Lục quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu chuyện cười nhạt thếch đó.

Bác sĩ mổ chính cười khẽ:

- Mọi người không chịu nói gì nên tôi đành nói mấy câu nhảm nhí, cứ tỏ ra nghiêm túc thế làm gì?

Không khí trong phòng mổ tức thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mấy năm nay Bạch Phương Phương chỉ mải cắm đầu cắm cổ học hành, nghe mấy

câu chuyện cười này, phản ứng chậm hơn hẳn người ta một nhịp, tới khi cô hiểu ra thì người khác đã cười xong từ lâu. Cô lấy làm lạ, bất giác

quay sang nhìn bác sĩ mổ chính, lại thấy mọi người đều không có gì khác

thường, hẳn là đã quen với những câu chuyện cười kiểu này.

Hiện giờ, bệnh nhân nằm trên giường mổ bị u huyết quản lồng ngực, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng xuất huyết cao.

Bác sĩ gây mê đã tiến hành gây mê cho bệnh nhân, mọi thứ đã chuẩn bị đâu

vào đấy. Vậy mà khi thuốc mê gần hết tác dụng, sự cố mà mọi người lo

lắng vẫn xảy ra. Cục u máu trên miệng vết thương bỗng bục ra, máu bắn

phọt ra ngoài.

Bạch Phương Phương chỉ thấy trước mặt một màu đỏ

lòm, mùi máu tanh xộc vào mũi, mặt vừa ẩm ướt vừa nong nóng, cô thét lên một tiếng, chân nhũn ra, ngã phệt xuống đất.

Khi cô định thần lại, tia máu của bệnh nhân đã được kịp thời xử lý, hiện tượng xuất huyết đã nhanh chóng ngừng.

Cô cố gượng đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy tình hình của bác sĩ mổ chính

cũng chẳng khá hơn mình là bao. Quần áo, khẩu trang, trên trán đều lấm

tấm vết máu, chỉ có điều người ta chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, làm

hết những gì cần làm, chỉ để y tá giúp anh lau qua những vết máu trên

mặt.

Còn chưa ngừng tay, anh bỗng bình thản lên tiếng:

- Vẫn ổn, xét nghiệm HIV âm tính, cũng không bị viêm gan B.

Bác sĩ gây tê nói:

- Lần trước có một ca nhiễm HIV, cũng bị u huyết quản,

bệnh viện bèn chia hai tổ phẫu thuật, dự định là nếu tổ thứ nhất bị nhiễm

thì tổ thứ hai sẽ tiếp quản, người nào người nấy hệt như Đổng Tồn

Thụy[2'> ôm bom cảm tử.

[2'> Anh hùng giải phóng quân Trung Quốc, ôm bom xông vào lô cốt địch, anh dũng hy sinh.

Bác sĩ mổ chính đáp lại một tiếng rồi nói:

- Vẫn ổn chứ?

Thấy anh nhìn mình một cái, lúc này Bạch Phương Phương mới phản ứng lại, vội đáp:

- Vẫn, vẫn ổn ạ.

Bác sĩ phụ mổ một có vẻ sốt ruột, có lẽ là sợ cô làm vướng chân vướng tay:

- Mấy lần đầu là thế, hay là ra ngoài nghỉ một lát?

Cô không lên tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy thiếu tự tin, tay chân bủn rủn, rã rời.

Bác sĩ mổ chính lại nhìn cô, giọng nhẹ nhàng:

- Ngày đầu tiên thế này là được rồi, cô đi ăn cơm trước đi.

Bấy giờ cô mới thở phào, đành bất đắc dĩ tóm lấy đường lui này, đang định quay người đi như mộng du