pacman, rainbows, and roller s
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323824

Bình chọn: 9.5.00/10/382 lượt.

ng phải là tôi không có tình cảm với Quan Dinh, thích cô ấy bao

nhiêu năm, rồi lại nhớ nhung bao nhiêu năm, sao không có tình cảm được,

cô ấy muốn về nước tôi vui biết bao. Con người có lúc vẫn luôn mâu

thuẫn, có sẵn trước mặt thì cậu khó tránh khỏi không buông ra, nhưng nếu không có ở trước mặt, cậu lại không thể không nhớ tới, cậu nói có phải

không?

Lục Trình Vũ lắc đầu:

- Cậu đã nói thế thì tôi còn có thể nói gì.

Lôi Viễn bỗng ngồi thẳng dậy, hỏi rất nghiêm túc:

- Câu này, cậu nhất định phải trả lời tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại mãi mà

vẫn không thông, ban đầu sao cậu có thể nhẫn tâm từ bỏ Lý Sơ Hạ hả?

Xe chạy tới ngã tư, Lục Trình Vũ chăm chú nhìn đường, tới khi gặp đèn đỏ, chiếc xe từ từ chạy chậm lại, anh mới lên tiếng:

- Tôi không muốn để người ta phải lỡ dở.

Lôi Viễn nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cười cười:

- Kết hôn có ý nghĩa không?

Anh nói:

- Nếu tìm đúng người, mệt mỏi đến mấy cũng thấy có ý nghĩa.

Lôi Viễn lại nói:

- Nhắc cậu trước, hôm tôi cưới, Lý Sơ Hạ nhất định sẽ tới, lần trước cô

ấy mời tôi, lần này tôi phải mời cô ấy. Vợ cậu có đến không?

Lục Trình Vũ ra chiều nghĩ ngợi:

- Cậu tự gọi điện cho Đồ Nhiễm đi, bây giờ tôi không nói được cô ấy.

Lôi Viễn cười:

- Cậu nói thẳng một câu là được chứ sao, tôi có quen với cô ấy đâu.

Lục Trình Vũ đưa mắt nhìn anh ta:

- Cậu không muốn biết bạn cô ấy bây giờ thế nào à?

Lôi Viễn hơi ngẩn người ra.

Lục Trình Vũ nói tiếp:

- Nếu cậu đã không thân với cô ấy, thì trong điện thoại lại càng không tiện hỏi.

Lôi Viễn chỉ vào anh:

- Thằng nhãi này lại dụ dỗ tôi, nếu Quan Dĩnh mà biết thì chắc chắn sẽ

tính sổ với cậu. – Sau đó anh ta cười hì hì. – Gọi cả vợ cậu đến đi, sau đó xếp cho hai cậu ngồi cùng bàn với Lý Sơ Hạ.

Lục Trình Vũ hơi cau mày:

- Cậu đừng làm càn, con người cô ấy thật sự rất nhạy cảm.

Lôi Viễn cười hì hì, không nói gì.

Sau đó Lục Trình Vũ vẫn tìm cơ hội để nói với Đồ Nhiễm.

Quả nhiên, vừa nghe anh nhắc tới cô đã nói:

- Lôi Viễn là ai? Em không quen, anh ta kết hôn liên quan gì đến em. Dạo này mệt, không muốn đi.

Đồ Nhiễm không muốn đi, một là vì Tô Mạt, hai, cũng là vì đã qua kỳ nghỉ

đẻ bắt đầu đi làm việc nhà, việc công ty, thêm cả việc chỗ Lý Đồ, bận

quay cuồng.

Không chỉ là xã giao về công việc, mà còn ăn uống,

tiệc tùng với họ hàng, nhà cô ít họ hàng nên còn đỡ, bên nhà ông Lục

đông đảo, lúc thì cơm tất niên, lúc thì đại thọ mừng ông nội chín mươi

vẫn khoẻ mạnh, lúc lại đón tết Nguyên tiêu.

Lục Trình Vũ có thể

viện cớ công việc bận rộn không đi, nhưng Đồ Nhiễm là cô dâu mới, không

đi không ổn. Hơn nữa, đây cũng là cái Tết đầu tiên ở nhà sau khi Lục

Trình Vũ kết hôn. Lại thêm Đá Cuội mới ra đời, người ta gọi cô đi, cũng

là vì thằng cháu đích tôn của nhà họ Lục.

Đồ Nhiễm lại bận tối tăm mặt mũi.

Tết đến, những người bình thường chẳng thấy mặt mũi đâu đều tập trung một

chỗ, cô với mấy người họ hàng nhà Lục Trình Vũ không thân thiết, chỉ gặp một, hai lần. Ngại nỗi bà con xa láng giềng gần, quan hệ họ hàng dây mơ rễ má cô không thể nhớ hết ngay được, đành cố nhớ kỹ vài nhân vật quan

trọng.

Ví dụ như Lục Trình Vũ có một bà cô, sau khi bố mẹ anh ly

dị, người này khá quan tâm tới hai mẹ con côi cút của anh, anh cũng rất

kính trọng bà ấy.

Kế đó là ông nội nhà họ Lục, đây là nhân vật

bắt buộc phải lấy lòng, có điều ông cụ tuổi đã cao, dù sống trong nhung

lụa nhưng vẫn không tránh khỏi nghễnh ngãng, cô nói nhỏ một chút thì ông cụ chẳng nghe được gì. Mọi người xung quanh đều cười, bảo cô nói to

lên, nhưng Đồ Nhiễm thật sự ngại phải gào toáng lên với ông cụ, vì thế

hai bên nói chuyện tương đối khó khăn.

Vào những dịp này, nhân lúc không có mặt Lục Trình Vũ, bà Tôn Huệ Quốc rất thích xỉa xói, mỉa mai cô trước mặt mọi người.

Bà Tôn Huệ Quốc đã gả vào nhà họ Lục gần mười năm, chuyện xưa đã sớm tan

thành mây khói, tài sản đứng tên bà ta nhiều, đối nhân xử thế lại lọc

lõi, người cần lấy lòng thì lấy lòng, cần ra uy thì ra uy, công phu liệu cơm gắp mắm của bà ta rất có sức sát thương. Huống hồ trong họ có không ít người khi con cái đi học hoặc đi làm đều đã nhờ qua bà ta, nợ ân

tình của bà ta, cho nên địa vị của bà ta trong nhà họ Lục đã sớm được

củng cố vững chãi.

Đồ Nhiễm tự biết không tiện đối đầu với bà ta

trước mặt mọi người, đành phải nhịn hết lần này đến lần khác, tới khi bà ta lôi cả con cô vào thì cô không nhịn được nữa.

Bà Tôn Huệ Quốc nói:

- Sinh con trai thì có gì ghê gớm, bây giờ ai cũng thích sinh con gái,

mấy nhà giàu có mà tôi biết, người ta sinh con gái mới mở tiệc mừng,

sinh con trai thì chả dám ho he gì, vật không thiết thân ai người ta

thèm, ai cũng bảo con trai là đồ ăn hại khó nuôi.

Ông nội không

nghe thấy gì nên không lên tiếng, ông Lục nể mặt vợ đương nhiên mắt nhắm mắt mở cho qua, Lục Trình Trình tính tình thật thà cũng không dám nói

gì. Ngoài họ ra, mọi người ngồi đầy nhà đều nhìn Đồ Nhiễm như đang xem

trò vui.

Đồ Nhiễm nói:

- Sinh con trai hay con gái thực ra đều không thành vấn đề, quan trọng là phải dạy bảo cho tốt, dạy bảo

không tốt là xảy ra chuyện lớn liền. C