
ch nhìn nhận đối với hôn nhân càng thực tế hơn. Thực tế một chút vẫn tốt hơn, cuộc hôn nhân như vậy có lẽ sẽ càng thêm bền vững, càng có thể chống đỡ nổi những va đập của cuộc sống.
Tô Mạt lại nói,
cuộc đời mình sống chưa tới ba mươi năm, trong những năm tháng thanh
xuân tươi đẹp đã yêu một người, người đó cũng yêu mình, tại thời điểm sa sút nhất, người mình thích cũng thích mình, mình rất cảm kích anh ấy.
Những gì cần trải nghiệm, về cơ bản đã trải nghiệm, nghĩ thoáng ra rồi,
coi như đời này cũng không uổng phí. Thực ra cuộc đời dài như vậy, ai
yêu ai, ai không yêu ai, chuyện này thật sự không nói rõ được. Nếu hai
người ở bên nhau, có thể cố gắng tiếp nhận đối phương, bao dung những
khuyết điểm và sai lầm của đối phương, cùng tránh gây tổn thương cho
nhau, không hẳn đã không là tình yêu.
Chu Tiểu Toàn nghe vậy thì sung sướng, nói với Đồ Nhiễm:
- Mình không có kinh nghiệm này, những lời này là để nói với phụ nữ đã có chồng,
Đồ Nhiễm nhẹ nhàng ôm lấy Tô Mạt:
- Trước đây mình lo lắng cho cậu, giờ thì mình khâm phục cậu, tới nơi rồi nhớ gọi điện cho mình, giữ gìn sức khoẻ.
Tô Mạt gật đầu, ba người cùng tạm biệt.
Tô Mạt đẩy hành lý vào bên trong, xung quanh dần đông đúc hơn, Chu Tiểu
Toàn vẫn cứ liến thoắng trước mặt Đồ Nhiễm. Con người cô ấy là như vậy,
càng ở trong tình cảnh này, càng nói nhiều.
Đồ Nhiễm không nhớ
Chu Tiểu Toàn đã nói những gì, sự chú ý của cô dồn hết lên người Tô Mạt. Trông Tô Mạt hồng hào, phấn khởi, bừng bừng nhiệt huyết, hơn hẳn trước
đây, nhưng từ đầu tới cuối, sâu thẳm trong đáy mắt cô ấy, dường như vẫn
ánh lên một nét lạ thường, dù chỉ thoáng qua.
Tô Mạt đứng ở cửa kiểm soát an ninh, ngoảnh lại một lần nữa, ánh mắt xuyên qua đám đông, tìm về xa xăm.
Cô ấy đang tìm kiếm.
Cuối cùng, vẻ mặt khác lạ ấy trong giây lát hoàn toàn bị giấu kín, đôi mắt
cô như hòn đá màu đen nhúng chìm trong dòng nước trong veo ấm áp, khoé
miệng cô khẽ vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt.
Theo ánh mắt ấy, Đồ Nhiễm nhìn thấy Lôi Viễn đang đứng cách đó không xa.
Họ cứ đứng như thế, cách nhau một đám đông đang không ngừng chuyển động,
không lùi một bước cũng không tiến thêm một bước, cho tới khi Tô Mạt
quay người rời đi, bước chân vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ.
Lôi Viễn vẫn đứng yên nơi đó.
Có lẽ ngay giây tiếp theo, cô ấy sẽ lại xuất hiện. Có lẽ cả đời này, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Rất lâu sau, anh ta mới tìm một chỗ bên cạnh để ngồi xuống.
Mấy đêm trước, dường như bọn họ vẫn còn bên nhau, Tô Mạt nói, em biết cái
khó của anh, em tự biết sức mình, anh không cần phải nghĩ ngợi nhiều.
Hôm đó tuyết rất lớn, chẳng bao lâu sau mặt đường đã trắng xoá.
Mấy đêm sau đó, đã nói không gặp nhau nữa, Lôi Viễn ngủ không yên giấc suốt mấy đêm liền, cuối cùng trằn trọc tới sáng nay, anh ta vẫn tới, cô
không hề biết. Đã nói không gặp nhau nữa, nhưng anh ta vẫn tới.
Lôi Viễn ngồi trên ghế, không biết là bao lâu.
Điện thoại trong túi áo bỗng rung rì rì, anh ta không muốn nghe, rồi một suy nghĩ nào đó bất chợt lướt qua đầu, anh ta gần như cuống quýt lôi điện
thoại ra, vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ lọt vào
tai, đang cười:
- Alô, đã bảo hôm nay tới đón em, sao chẳng thấy anh đâu?
Lôi Viễn ngồi đó, định thần lại:
- Quan Dĩnh. – Anh ta ôm trán. – Xin lỗi, anh quên mất… Em, đến rồi à?
- Ừ, đến rồi. – Quan Dĩnh vẫn cười, dần dần, tiếng cười như kề ngay bên
cạnh. Cô nói. – Lại trêu em phải không, rõ ràng đã ở đây rồi mà còn lừa
em.
Lôi Viễn ngước mắt lên, một cô gái trẻ dáng vóc cao ráo, khí chất nhanh nhẹn đang đứng ngay trước mặt.
Sau này, Lôi Viễn và Lục Trình Vũ tán gẫu với nhau, anh ta chỉ vào tim mình, vẻ mặt bi thương:
- Lúc ấy tôi nhìn cô ấy ra đi đầu không ngoảnh lại, chỗ này của tôi khó chịu như đang nứt toác ra, cậu có biết không?
Lục Trình Vũ không khỏi phá ra cười.
Lôi Viễn hằm hằm lườm anh:
- Mẹ kiếp, cậu máu lạnh vừa thôi, tôi nói với cậu cũng như nói với đầu gối, cậu chẳng tài nào hiểu nổi.
Lục Trình Vũ vừa lái xe vừa gật đầu:
- Đúng, tốt nhất là cậu đừng nói với tôi làm gì.
Lôi Viễn không chịu, tiếp tục lải nhải:
- Khi đó cả người tôi rã rời, mẹ kiếp bao nhiêu năm rồi tôi không có cảm
giác ấy, hồi trước là Quan Dĩnh đòi chia tay, khi đó vẫn chỉ là một
thằng nhóc, đã bao nhiêu năm rồi…
Lục Trình Vũ lại không nhịn được bật cười.
Lôi Viễn thoáng bối rối:
- Người anh em à, cậu đừng cười nữa có được không, tôi biết mình không đủ bản lĩnh. Đúng, bây giờ tôi đã có tuổi, bọn 9x đều gọi tôi là chú,
nhưng tuổi có cao hơn nữa thì cũng có tình cảm lãng mạn chứ hả? Cũng
giống như khi cậu chia tay với Lý Sơ Hạ, khi đó cậu không có cảm giác
này sao? Tôi không tin là cậu không có, nếu bảo bây giờ cậu không có thì tôi tin. Người như cậu, có tuổi rồi, chỉ nghĩ tới trách nhiệm và nghĩa
vụ, cậu nói xem cậu sống mệt mỏi biết bao.
Trong thoáng chốc Lục Trình Vũ không nói gì, một lúc sau anh mới lên tiếng:
- Nếu trong lòng cậu đã có người khác, thì đừng kết hôn với Quan Dĩnh nữa, cô ấy rất tốt, đừng để cô ấy phải lỡ dở.
Lôi Viễn ngả người trên ghế:
- Khô