
ới nghĩ ra, vừa đau lòng vừa tức tối, vội đi nộp tiền. Xếp
hàng dài đến ô cửa sổ, người bên trong nói giá tiền, cô lật tung ví lên, bên trong chỉ còn vài đồng, thẻ ngân hàng lại không mang theo. Cô đờ
người ra, đành đi sang bên cạnh gọi điện. Phía Chu Tiểu Toàn không ai
nghe máy, cô lại gọi cho Đồ Nhiễm, nhưng nghĩ người ta bụng mang dạ chửa cũng bất tiện, suy đi tính lại chỉ còn cách gọi điện cho bố mẹ chồng và Đồng Thuỵ An.
Lòng cô nóng như lửa đốt, tay không kìm chế được
run lên, nhất thời hoảng loạn cứ thế ấn máy, vừa thấy màn hình hiện lên
cái tên có phần xa lạ, cô lập tức ngắt máy, bèn gọi tiếp cho Đồng Thuỵ
An. Gọi liên tiếp mấy lần, Đồng Thuỵ An cuối cùng cũng nghe máy, mở
miệng ra là nói:
- Có chuyện gì không? Có chuyện gì tối nói, giờ đang đi làm.
Giọng cô run rẩy:
- Con gái bị ngã ở nhà trẻ, bây giờ phải khâu, tôi không mang đủ tiền, anh mau mang tiền tới đây.
Đồng Thuỵ An cũng cuống quýt hét toáng lên:
- Ai bảo cô đưa nó đến nhà trẻ, hồi trước mẹ tôi trông nó vẫn yên ổn, con người cô thật là khó chịu, con ở với cô sớm muộn gì cũng mất mạng thôi…
Tô Mạt cố nén nước mắt, lập tức ngắt máy.
Cô không gọi điện nữa, điện thoại tự reo, ở đầu bên kia Lôi Viễn hỏi:
- Vừa rồi cô gọi tôi à? Có chuyện gì không?
Không kìm chế nổi, cô nấc lên nghẹn ngào.
Lôi Viễn vội nói:
- Đừng lo lắng, cô cứ từ từ nói…
Tô Mạt bế con đến khoa Ngoại đợi, nói nịnh bác sĩ vài câu để được khâu
trước. Khi vẫn đang xếp hàng, Lôi Viễn đã tới, tay xách túi hồ sơ, có lẽ đang đi trên đường vội tới đây.
Anh ta chạy xuống nộp viện phí
trước, chẳng bao lâu sau đã chạy lên, thấy mấy bác sĩ, y tá đang giữ đứa bé nhỏ xíu trên giường để khâu, con bé khóc đứt gan đứt ruột, Tô Mạt
đứng ở cửa nhìn bức tường, nước mắt đầm đìa.
Lôi Viên bước tới nhìn đứa bé, bác sĩ nói với anh ta:
- Bố bé đừng qua đây, nhìn thấy lại xót xa, tốt nhất anh cứ đứng ra kia với vợ anh đi.
Lôi Viễn ngẩn người:
- Tôi không phải bố con bé. Để tôi bế nó cho mọi người khâu, đừng để nó khóc nữa, mẹ nó nghe được càng thêm đau lòng.
Anh ta ngồi lên giường, giữ chặt con bé trong lòng. Nói ra kể cũng lạ, con
bé dần nín khóc, mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn anh ta. Lôi Viễn cũng không dám nhìn động tác tay của bác sĩ, bèn đưa mắt nhìn Tô Mạt đang đứng ở
góc tường, anh ta cảm thấy từ mặt đến cổ cô đều trắng bệch, đôi vai gầy
guộc, tấm lưng trông cực kỳ yếu ớt.
Chẳng bao lâu sau, nghe thấy bác sĩ nói:
- Xong rồi, đã khâu ba mũi.
Lôi Viễn nói:
- Con gái, đừng để lại sẹo nhé.
Bác sĩ bôi thuốc, đội mũ trùm đầu y tế cho đứa bé rồi đáp:
- Chắc chắn sẽ có một ít sẹo, lớn lên lấy tóc che đi là ổn thôi.
Lôi Viễn bế đứa bé đứng dậy, Tô Mạt định đón lấy con, lại thấy anh đưa tập hồ sơ cho mình:
- Cô cầm hộ tôi, để tôi bế cháu.
Tô Mạt cầm tay con nói vài câu, thấy trên ngực áo sơ mi và áo vest của anh ta có hai vết máu, vội nói:
- Ngại quá, lát nữa anh qua nhà tôi, tôi gột giúp anh.
Lôi Viễn vội nói:
- Không có gì, chuyện nhỏ.
Hai người bế đứa bé đi tiêm phòng uốn ván, không biết con bé mệt quá hay
sao mà không khóc nữa, tay cầm cái bánh quy Lôi Viễn mua cho cắn mấy
cái, chỉ vào anh ta bi bô gọi “bố”.
Lôi Viễn khoái chí cười hì hì, vừa trêu con bé vừa hỏi Tô Mạt:
- Bé gái nhầm rồi, tôi với bố nó giống nhau lắm à?
Tô Mạt hơi ngượng ngùng;
- Không, có lẽ vì chiều cao tương đương nhau, lại đều đeo kính.
Khi họ bước ra khỏi bệnh viện đã là buổi chiều, Tô Mạt đứng ở cổng cảm ơn
Lôi Viễn. Bên cạnh có người sập xe kêu “rầm” một tiếng, cô nhìn sang,
thấy người đó, lòng bình tĩnh kỳ lạ.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời xanh thăm thẳm, không một gợn mây.
Thấy Đồng Thuỵ An tới gần, Tô Mạt lên tiếng giới thiệu:
- Đây là chồng cũ kể từ ngày hôm nay của tôi, Đồng Thuỵ An. – Cô chỉ vào
Lôi Viễn, nói với Đồng Thuỵ An. – Đây là luật sư của tôi, chuyện thụ lý
các vụ án ly hôn, kinh nghiệm dày dạn.
Cuối cùng, cô nghiêm mặt nói với Đồng Thuỵ An:
- Anh muốn ly hôn cũng được, nhưng tôi có điều kiện, đầu tiên con là của
tôi, ngoài ra, căn hộ của chúng ta tính theo giá thị trường, tôi đưa anh hai mươi vạn, còn lại bốn mươi vạn thuộc về tôi. Hơn nữa, tiền nuôi con đến năm 18 tuổi, đề nghị anh đưa hết một lần. Nếu anh không làm được,
tôi sẽ tới dằn vặt bố mẹ anh, tôi sẽ làm ầm lên cho cả trường biết, tôi
nói được làm được, anh không cần mặt mũi nhưng bố mẹ anh vẫn còn lo cho
thể diện của họ. Hoặc là, chúng ta gặp nhau trước. – Nội tâm cô không
ngừng run rẩy, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh. – Nếu anh còn có vấn
đề gì khác, có thể trực tiếp tới tìm luật sự của tôi, tôi không có thời
gian tiếp anh.
Lôi Viễn một tay bế đứa bé, tay còn lại đưa danh thiếp ra, phối hợp rất nhịp nhàng.
Đồng Thuỵ An liếc nhìn tấm danh thiếp trên tay rồi lại đưa mắt nhìn mặt vợ.
Tô Mạt không nhìn anh ta, ngẩng cao đầu đi một mạch. Sau đó, Lôi Viễn khoái chí nói:
- Chị hai à, chị xem phim Hồng Kông nhiều quá rồi, bắt chước điệu bộ có
tiền ra dáng lắm, được, sau này em xin cắp tráp theo hầu, làm chân sai
vặt cho chị.
Tô Mạt chẳng nói chẳng rằng, cho đến khi đi tới một dải