Disneyland 1972 Love the old s
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324964

Bình chọn: 7.5.00/10/496 lượt.

g. – Anh đáp. – Không sao hết.

Cô ngừng lại vài giây rồi hỏi:

- Hôm nay phẫu thuật vẫn thuận lợi chứ? Mệt không?

- Cũng ổn. – Anh đứng dậy, tiện tay gập quyển sổ lại, đẩy cánh cửa sổ trước mặt, anh dụi điếu thuốc xuống bệ cửa sổ.

Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước:

- Tâm trạng anh không tốt.

Vốn dĩ muốn đặt câu hỏi, ai ngờ lời ra khỏi miệng lại biến thành câu trần thuật.

Anh nghiêng đầu nhìn cô:

- Không phải, anh hơi mệt. – Anh liếc nhìn đồng hồ trên máy tính. – Ngày

mai anh trực đêm, hay là hôm nay nghỉ sớm đi, sáng mai anh lái xe đưa em về?

Cô ừ.

Cả hai lần lượt đi đánh răng, rửa mặt, lên

giường đi ngủ, mỗi người đắp một chăn, chiếc giường rộng một mét tám,

vừa vặn, không thấy chật hẹp.

Cô nằm nghiêng, quay lưng về phía

anh. Thời gian mang thai càng dài, cô càng quen ngủ nghiêng. Cô đưa tay

xoa bụng, cứ tới đêm khuya yên tĩnh là đứa bé lại trở nên hoạt bát khiến cô không ngủ được, cho dù nhóc con không ngọ nguậy nữa, cô cũng không

ngủ được. Cô không muốn nhúc nhích, nhưng bả vai bên dưới bỗng trở nên

tê dại.

Lục Trình Vũ bỗng lên tiếng:

- Em vẫn ổn chứ?

Cô giật mình:

- Vẫn ổn. Anh chưa ngủ à?

- Sắp rồi. – Anh nói, sau đó quả nhiên không lên tiếng nữa.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô bắt đầu nằm mơ, cô thấy mình cầm mấy quả bóng bay

tung tăng dạo chơi trên phố, không cẩn thận để quả bóng tuột khỏi tay

bay lên. Bên cạnh cô có một người, một người đàn ông trẻ, áo sơmi trắng, quần bò, người đó khẽ nhảy một cái, túm được hai quả bóng bay nhét lại

vào tay cô. Anh đứng dưới trời xanh mây trắng, cúi đầu mỉm cười với cô,

để lộ hàm răng trắng loá, vẻ mặt dịu dàng, tha thiết. Cô nhận ra anh là

ai, vội tự nhủ đây là giả thôi, đây là giả thôi. Cô biết đây là mơ, bởi

vì tất cả những gì quá hoàn mỹ đều là hư ảo, cô cố gắng để mình tỉnh

lại.

Sau đó, cô tới một nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ăn, cô ăn rất nhiều, rất nhanh, ăn uống no nê xong bước ra ngoài lại bị người ta giữ

lại ở cửa, bắt cô trả tiền. Cô vội lục túi áo, trong đó không có một xu

lẻ nào, người qua đường đều xúm lại hóng hớt, ánh mắt khinh thường và

chế nhạo. Người giữ cô lại nói, cô không có tiền để trả thì đưa đứa con

cho tôi. Cô hoảng hốt lấy tay che bụng, lại thấy bụng mình xẹp dần đi,

sau đó một cơn đau nhói ập đến, con cô đã mất thật rồi.

Đồ Nhiễm bỗng sực tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô nhìn trừng trừng lên trần nhà đen kịt, thở hổn hển.

Hoảng hồn hồi lâu, cô đưa tay sờ lên bụng, khi thấy phần bụng vẫn hơi nhô

lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Liền sau đó, cơn đau nhói trở nên còn rõ

rệt hơn cả trong giấc mộng, đau thấu xương thấu tuỷ.

Cô không

ngủ thêm được nữa, tim vẫn đập dồn dập, cho tới khi nghe thấy hơi thở

đều đều của người bên cạnh, cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đưa tay bật chiếc đèn đầu giường, anh đã ngủ say, lông mày hơi nhíu lại, môi

khẽ mím, những đường nét trên gương mặt thân thiết và dịu dàng hơn bình

thường, vẻ mặt thoáng chút ưu tư.

Cô chầm chậm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lắng nghe từng cử động thai, cũng không biết là qua bao

lâu, cho tới khi ánh mắt lướt qua tấm bình phong, trái tim đang dần bình tĩnh lại bắt đầu nảy lên thấp thỏm.

Do dự rất lâu.

Cô hít một hơi, xuống giường, đi chân trần, khẽ khàng bật chiếc đèn bàn lên.

Bên cạnh màn hình máy vi tính, ngoài một chồng sách chuyên ngành, tài liệu và mấy cây bút thì không còn thứ gì khác.

Cô không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, những thứ bên trong chiếc phong bì đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm tư cô.

Cô cẩn thận đẩy chiếc ghế xoay sang, sau đó đứng lên ghế với lấy hai cái

phong bì, mở ra nhìn, quả nhiên là quyển sổ mà Lục Trình Vũ đọc trước

khi ngủ.

Trong mỗi chiếc phong bì là hai quyển sổ, có cũ có mới, màu sắc và hoa văn trên bìa khác nhau, nhưng phong cách lại hệt như

nhau. Người sở hữu chúng nhất định là một phụ nữ, một người phụ nữ trẻ

rất tinh tế, tỉ mỉ.

Ngón tay Đồ Nhiễm lướt qua phần bìa dày với

những hoa văn tinh tế, cô vẫn do dự, như thể chỉ cần mở ra, mọi cảnh vật trước mắt sẽ hoàn toàn sụp đổ, kết quả cuối cùng, hoặc nhẫn nhịn hoặc

tan tành.

Cô cầm quyển sổ ở trên cùng lên, mở ra thật nhanh.

Trang bìa bên trong kẹp một tấm ảnh, bầu trời thăm thẳm mặt biển mênh mông,

ống kính dừng lại ở bóng dáng thẳng tắp của một người đàn ông trẻ, tà áo bay bay trong gió. Anh đứng quay mặt về phía biển, đưa mắt nhìn ra xa,

tư thế thảnh thơi nhưng lại toát ra vẻ ngạo nghễ, hiên ngang, như thể

trên thế giới này chỉ có một mình, xung quanh hoàn toàn trống trải.

Đồ Nhiễm nhìn chăm chăm bóng dáng người đó, tâm hồn bỗng dậy sóng, rốt

cuộc là một người như thế nào, mang theo một tâm trạng như thế nào đã

chộp được giây khắc này.

Lật lại, phía sau bức ảnh có một hàng

chữ thanh tú: Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, chụp tại Boltenhagen

Ostee (Biển đông nước Đức).

Cô đặt tấm ảnh xuống, mở trang đầu

của cuốn nhật ký, sau đó là trang thứ hai, trang thứ ba, từ khi quen tới khi yêu, từ khi chia tay tới khi trùng phùng, ghi dấu ấn từng kỷ niệm,

những hàng chữ đầy cảm tính, tự nhiên, bộc lộ chân tình. Tự lúc n