
ờ không nhiều bạn bè, nó nói vậy, bà đương nhiên dồn
hết công sức để lo liệu, bà còn nghĩ Tô Mạt cũng sẽ tới, tiện thể khuyên bảo hai đứa đôi câu cũng tốt.
Ai ngờ con dâu chính thức không tới, con trai lại dẫn về một cô gái trẻ.
Hôm đó bà Đồng vừa đi chợ về, chưa kịp bước đến dưới lầu đã bị vợ mấy ông
giáo sư túm lại hỏi bạn thằng hai nhà bà lai lịch thế nào, đi cái xe xa
xỉ thế kia, ăn nói thật khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Thoạt
đầu bà Đồng cứ ù ù cạc cạc, chỉ có điều gì gì bà cũng sống giữa đám
người tài này gần nửa đời người rồi, bình thường không có nhiều cơ hội
ngẩng đầu, bây giờ có thời cơ như vậy, chưa biết sự thể thế nào, trước
tiên cứ lẳng lặng mà cười đã, như trút được cơn giận.
Cơn giận
này bắt nguồn từ việc lúc trước thằng cả nhà bà mua xe, chiếc xe thằng
cả mua hơn chục vạn tệ, cũng đỗ dưới lầu, cũng khiến mấy bà già bình
luận. Họ nói cái xe này nhỏ, nhà năm người ngồi chật chội, lại nói nhãn
hiệu này không tốt, sao lại mua cái xe này. Lúc ấy bà chỉ muối mặt mà ậm ờ cho qua chuyện: Thanh niên mà, bọn nó thích kiểu này thì mặc kệ nó
đi.
Giờ đây, bà mang theo một cảm xúc khó tả bước lên lầu giữa
những tiếng xì xào to nhỏ, vừa đẩy cửa bước vào liền ngây người ra, lập
tức hiểu tám, chín phần.
Ông Đồng ở lì trong phòng nói không
được khoẻ, không chịu ra ngoài, cũng không nói gì, từ trước tới giờ ông
ấy không giỏi giao tiếp.
Chồng không nói năng gì, bà Đồng cũng
hiểu ý của ông, hai cha con đang căng thẳng. Bà lại là người cởi mở, con đã bảo là bạn, thì bà sẽ coi như bạn bè bình thường của con, không có
gì khác. Vừa ăn cơm vừa trò chuyện, cô “bạn bình thường” Tôn Hiểu Bạch
bèn điềm nhiên khoe gia sản lấy lòng bà như không, bà thầm thở dài: Cùng độ tuổi như nhau, mà sao khác nhiều đến vậy, cô bé này có phong thái
hoạt bát và sự nhạy bén của tuổi trẻ, đáng tiếc đáng tiếc. Rồi bà lại
nghĩ: Đứa con dâu ngu xuẩn, cục cằn, thô lỗ kia sao có thể là đối thủ
của cô bé này được.
Bà Đồng rất giỏi hoà giải, tình huống khó xử tới đâu, chỉ cần có mặt bà là có thể biến can qua thành tơ lụa[12'>, trừ khi bà không muốn hao tâm tổn trí cho họ.
[12'> Ý dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là từ cổ chỉ chiến tranh,
còn tơ lụa là thứ quý mà hai nước thường dùng để tặng nhau.
Lần đầu gặp mặt tưởng chừng nguy hiểm mà lại suôn sẻ, đợi khách ra về, bà Đồng hỏi con trai:
- Con có nghĩ tới con gái con không?
Đồng Thuỵ An còn chưa kịp mở miệng, ông Đồng đã ở trong phòng gầm lên:
- Thằng chó này mà dám ly hôn thì tao sẽ coi như không có đứa con như mày.
“Thằng chó” là từ nói bậy duy nhất mà ông Đồng có thể nói ra trong cả cuộc đời mình.
Bà Đồng thầm cười lạnh:
- Ông tưởng thế là doạ được nó chắc, thằng út nhà ta không ngờ lại là
người lòng dạ quyết đoán, đúng là không giống ông chút nào, tôi là mẹ nó mà cũng nhìn nhầm.
Đồng Thuỵ An nói thẳng:
- Duyên phận giữa con và Tô Mạt đã dứt, con muốn giữ con bé, nhưng chỉ sợ Hiểu Bạch
phải thiệt thòi, cô ấy cũng đồng ý cho con nuôi con bé, chỉ có điều phía Tô Mạt lại không chịu.
Những lời này của anh ta vừa bình tĩnh,
lạnh lùng, vừa hợp logic, nhưng lại khiến cả gia đình như một nồi nước
đang sôi sùng sục.
Tất cả những điều này, đương nhiên Tô Mạt
không thể nào biết được. Cô vẫn đưa đón con về nhà bà nội, chỉ đôi khi
cảm thấy ánh mắt xóm giềng trở nên soi mói và lảng tránh. Lòng cô đang
nặng trĩu, sự nhạy bén và tinh tế thường ngày giờ trở nên qua loa, đại
khái, nên không nghĩ ngợi nhiều.
Cho tới một hôm, cô con dâu mới nhà hàng xóm trạc tuổi cô lẳng lặng kéo cô lại, nói khéo mấy câu, lúc
ấy cô mới tỉnh ngộ. Tô Mạt chẳng nói chẳng rằng, bế thẳng con ra khỏi
nhà bà nội, bố chồng chạy theo gọi cô, mẹ chồng níu lấy cô trong nước
mắt:
- Tô Mạt, Tô Mạt, là bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ không dạy
dỗ con cái tử tế, thằng út giờ thành ra như thế, bố mẹ không quản được
nó nữa rồi…
Trước cú sốc nặng nề, Tô Mạt lại vô cùng tỉnh táo, cô bỗng bật cười:
- Xét đến cùng anh ấy vẫn là con của bố mẹ, dù có sai đến không thể nào
tưởng tượng được đi chăng nữa cũng vẫn là con của bố mẹ, bố mẹ có thể
làm gì anh ấy?
Nói đoạn, cô bế con bỏ đi như bay, tận đến khi
phía sau không ai đuổi kịp, bọn họ đều là những người có mặt mũi, đương
nhiên chẳng dại gì mà gây ầm ĩ trong khu tập thể trường học. Tô Mạt bế
con gái đi tới sân vận động của trường, trong đêm cuối thu lạnh lẽo cô
quạnh, nơi đó không một bóng người, cô từ từ ngồi xuống khán đài xi
măng, lặng lẽ khóc.
Lâu lắm rồi cô không tới nơi này, sân vận
động của trường đại học luôn là nơi người ta nảy sinh ảo tưởng. Nhiều
năm trước cô từng học thể dục hoặc yêu đương ở đây, tuổi xuân phơi phới, hy vọng vô hạn. Khi đó cô còn là một cô bé ngây ngô, giờ đã có đứa con
của riêng mình, thậm chí, còn phải gánh vác tương lai của nó một mình.
Ngay cả tương lai của bản thân, cô còn không tìm được.
Đứa bé trong lòng cô không hề ầm ĩ, chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ, đôi mắt trong veo thuần khiết, như ánh sao trên trời.
Nghe chuyện của Tô Mạt, Đồ Nhiễm thổn thức hồi lâu. Bây giờ đôi l