Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325225

Bình chọn: 8.00/10/522 lượt.

Không được, ở đây chẳng làm được cái gì, lại còn bị em dày vò.

Nói đoạn đang định bước ra khỏi cửa, vạt áo bỗng bị kéo lại, anh xoay người nhìn cô, có phần đắc ý:

- Không nỡ xa anh à?

Cô buông tay, lùi về sau một bước.

Anh quay lại, tiện tay đóng cửa, cúi đầu giải thích:

- Anh định như thế này, năm sau anh thử thi phó chủ nhiệm xem thế nào,

đến lúc đó tiền lương thu nhập gì đó có thể tăng lên, nếu tình hình tốt, chưa biết chừng có thể được bệnh viên tuyến dưới mời đi mổ thêm mấy ca, cũng kiếm thêm được chút tiền. Nuôi con thì chắc chắn chi phí sẽ tăng.

Gần đây anh làm luận văn và biên soạn sách, đến lúc con ra đời, sợ là

không có nhiều thời gian, chỉ có thể tranh thủ lúc này thôi.

Đồ Nhiễm nói nhỏ:

- Chả ai không nỡ xa anh cả, đi mau đi, đi kiếm tiền về đây cho em.

Anh cười cười, đưa tay lên vuốt má cô:

- Nếu anh ở đây lâu thêm một chút, buổi tối lại phải cho vào, ngày nào

cũng có kế hoạch, nhiệm vụ định ra ngày hôm nay còn chưa hoàn thành.

Đồ Nhiễm đẩy anh ra khỏi cửa:

- Đi thôi, đi thôi, em phải đi nghỉ đây.

Anh đứng ở cửa, bỗng nắm tay cô xiết một lúc rồi buông ra:

- Nhớ khoá cửa cho chắc, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.

Cô ừ:

- Anh cũng đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khoẻ.

Anh nói:

- Anh đâu có ngủ giỏi như em, một đêm ngủ được năm, sáu tiếng là đủ rồi,

sáng dậy còn có thể chạy thể dục. – Đi được mấy bước, thấy cô vẫn đứng ở cửa nhìn theo mình, anh lại xua tay với cô. – Vào nhà đi!

Hành

lang cực kì yên tĩnh, trong ánh đèn phản chiếu, bầu trời ngoài cửa sổ

trở nên xanh thẫm, một màu xanh sâu thẳm và xa xăm. Lục Trình Vũ bước

tới, đứng cạnh cửa thang máy một lúc, cho tới khi nghe thấy tiếng cô

khoá cửa trong nhà, anh mới đưa tay lên ấn nút xuống lầu.

Cửa thang máy lập tức mở ra, anh bước vào trong, một mình đứng trong không gian vắng lặng, lập tức cảm thấy toàn thân rã rời.

Xe chạy gần tới cầu dẫn sang đường chính, đêm khuya mà đường sá vẫn chưa

thông, những dòng xe ngược xuôi co cụm thành hai luồng, vị trí trống là

nơi đang thi công đường ngầm chạy qua sông Trường Giang. Ánh sáng dọc

đường bố trí rất tốt, nhưng lại có người quen dùng đèn pha, chậm rãi từ

xa chạy tới, khi hai xe đối đầu nhau, cực kỳ chói mắt.

Xe cộ không ngừng nổ máy, lại dần dần chạy đi.

Chiếc CD trong xe anh đã nghe đến thuộc lòng, chẳng chút hứng thú. Anh bật

đài dò kênh buổi đêm, nhất thời đủ loại cảm xúc ập đến, quảng cáo chữa

vô sinh hay quảng cáo nạo phá thai lũ lượt tuôn trào. Dò một vòng, cuối

cùng dừng lại ở kênh âm nhạc, đang phát một bài hát anh thấy rất quen.

Ca khúc được một giọng nữ mềm mại cất lên mượt mà, uyển chuyển, du dương vô ngần.

Bài hát được phát một nửa, mấy vị khách mời có máu văn chương và người dẫn chương trình bèn bắt đầu đĩnh đạc nói những lời tâm sự tự đáy lòng. Đêm khuya tĩnh mịch khiến khoảng cách giữa người với

người rút ngắn tới mức bối rối, lời nói vừa cảm tính vừa không chút

kiêng nể gì.

Cô gái khách mời hơn hai mươi tuổi úp mở kể lại

chặng đường tình cảm của mình, cuối cùng đưa ra kết luận: “Đàn ông chững chạc, dễ dàng xem nhẹ tình yêu hơn phụ nữ bằng tuổi. Chàng trai mười

tám một ngày gọi điện cho người yêu ba lần, người đàn ông hai tám ba

ngày mới gọi điện một lần, cho nên “tình yêu chân chính” chỉ có khi còn

trẻ.”

Khách mời nam đứng tuổi cười: “Trên đời này làm gì có

“tình yêu chân chính”, tình yêu chỉ là cảm giác trong khoảnh khắc, khi

thời gian bào mòn, tâm hồn trầm lắng, những nỗi đau và niềm vui trước

đây sẽ dần phai nhạt. Đừng quá khát khao vẻ đẹp của tình yêu, cũng đừng

quá phóng đại nỗi đau thất tình.”

DJ[10'> hỏi người nam trầm tĩnh: “Trong một mối tình đã qua, điều gì khiến anh có ấn tượng sâu sắc nhất?”

[10'> Viết tắt của từ Disc Jockey, chỉ người chọn và chơi các đĩa nhạc cho

khán thính giả. Ở đây nói tới rado DJ, tức là các DJ làm việc trong đài

phát thanh, có nhiệm vụ chọn nhạc để phát kèm theo những lời giới thiệu

hoặc bình luận.

Người khách mời trầm ngâm, cuối cùng buông một

câu: “Áo quý do mới, người quý do cũ[11'>“. Buồn nỗi cố nhân mặc áo mới,

theo chồng bỏ cuộc chơi.”

[11'> Câu thơ trong bài Cổ diễm ca (tác giả: Khuyết danh) – bản dịch của Điệp Luyến Hoa, nói về nỗi lòng của

một người vợ bị bỏ rơi.

Khách mời nữ bổ sung: “Chính vì thế, tình yêu chỉ xảy ra khi tuổi còn trẻ.”

Tiếng nói ngừng lại, âm nhạc vang lên, Lục Trình Vũ không nghe hết bài hát này, anh tắt radio đi.

Khi xe chạy tới dưới lầu, anh nhận được hai tin nhắn liên tiếp.

Một là của Đồ Nhiễm gửi tới: Về đến nhà chưa?

Một tin khác, rất dài, năm chữ cái xen lẫn trong vô số những dấu chấm lửng: Em sắp kết hôn rồi…

Hôn lễ của Lý Sơ Hạ chuẩn bị suốt hai tháng.

Về quá trình trắc trở nhiều tháng trước cô đã từ hôn, sau đó lại chọn được người hiền để đi tới hôn nhân, trong bệnh viên lưu truyền mấy phiên

bản, nhưng hết thảy đều không có được lời giải thích hợp lý nhất. Phía

đương sự luôn im hơi lặng tiếng, khiến cho những người nhiều chuyện càng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng mọi người đều thống nhất rằng: Không phải

người phụ nữ nào bướ


Polaroid