Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325142

Bình chọn: 10.00/10/514 lượt.

- Thế này này. – Cô bắt chước dáng vẻ lúc nãy của anh.

Anh bật cười:

- Đừng trợn tròn mắt lên như thế, mắt anh không to bằng mắt em đâu.

Cô nói:

- Nói như vậy, anh thừa nhận vừa rồi rõ ràng anh có sững người ra.

Anh đặt đũa xuống:

- Anh thừa nhận lúc nào cơ?

Cô cũng đặt đũa xuống:

- Hay là để em trả lời hộ anh, nếu anh lấy cô ấy, đương nhiên anh sẽ

không nỡ để cô ấy ở nhà chăm con. Nhưng em thì khác, anh vẫn luôn không

thích công việc của em, anh coi thường nó, coi thường điều kiện cá nhân

của em, anh coi thường em.

Lục Trình Vũ nhìn cô:

- Em suy diễn.

Vẻ mặt cô nghiêm túc:

- Anh chỉ cần trả lời đúng hay không.

Lục Trình Vũ làm điệu bộ đầu hàng:

- Vấn đề này không thể trả lời một cách đơn giản được. Thật tình là anh

không thích công việc của em hiện giờ, anh cũng đã từng nói với em rồi,

phụ nữ làm nghề này rất vất vả mà hay phải chịu thiệt thòi, nhưng, anh

tuyệt đối không có ý coi thường em.

Những từ cuối cùng, anh nói rất chậm, rành mạch, rõ ràng, chữ nào ra chữ đấy.

Đồ Nhiễm nhìn anh một lúc:

- Cảm ơn anh, nhưng công việc của em em hiểu rất rõ, em cũng không thích người khác sắp xếp cuộc sống tương lai cho mình

Lục Trình Vũ đành bất lực:

- Anh đang bàn bạc với em, chứ không phải đang sắp xếp thay cho em.

Đồ Nhiễm không kìm chế được nhíu mày:

- Em bỗng cảm thấy con người anh có ham muốn khống chế rất mạnh, quái

thật, sao hồi trước em lại không phát hiện ra? Em không thích cảm giác

này lắm, cho nên bây giờ em có thể nói cho anh biết, em sẽ không nghỉ

việc, ít nhất thì trước mắt sẽ không. Nếu em không đi làm mà rảnh rỗi,

hoặc là kiếm được ít tiền đi, em sẽ cảm thấy rất không an toàn. Không

biết anh có hiểu được cảm giác này không, tóm lại, em hy vọng anh có thể hiểu được cảm nhận của em.

Lục Trình Vũ thoáng ngập ngừng rồi lên tiếng:

- Ý em là, không thể có được cảm giác an toàn từ anh?

Cô hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu:

- Đó không phải là thứ người khác có thể đem lại được, nếu lúc nào nó

cũng có thể bị tước mất, thì sao còn gọi là cảm giác an toàn.

Nghe cô nói xong, Lục Trình Vũ bất giác bật cười, không nói gì thêm.

Thấy anh lặng im không nói, Đồ Nhiễm buông một câu đầy cảm khái:

- Thực ra lấy một người như em, quả thật quá thiệt thòi cho anh rồi, công việc vốn đã bận, lại còn ép anh chăm lo cho gia đình. Ban đầu lẽ ra nên tìm một cô vợ là giáo viên hoặc nhân viên công sở sáng chín giờ làm,

chiều năm giờ tan, được nghỉ đông, nghỉ hè, thì anh sẽ đỡ vất vả hơn

nhiều.

Lục Trình Vũ thầm nghĩ, chẳng phải do cái tin nhắn kia gây hoạ hay sao.

Cô lại nói:

- Thực ra cách suy nghĩ này của anh cũng rất bình thường, nhưng theo kinh nghiệm của em, trong những người em đã gặp khi chạy nghiệp vụ thì tốt

xấu là 50/50, không thể vì vài người không tốt mà phủ định sạch trơn

công việc này. Hơn nữa trên đời này, ngoài đàn ông thì là đàn bà, bên

cạnh mỗi người đều có người khác giới, đâu đâu chả có cám dỗ, chẳng lẽ

không cho người ta ra khỏi nhà hay sao? Ví dụ như bệnh viện, bác sĩ và y tá cùng trực đêm rồi dính lấy nhau cũng không phải là không có, em

không thể vì chuyện này mà bảo anh bỏ nghề đúng không. Còn cả phía trên

khoa anh nữa, những mấy tầng phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, mấy cô y tá cô nào cô nấy xinh như mộng, đàn ông bọn anh có phải vừa nhìn là đã

muốn bổ nhào vào không? Chắc chắn là không đâu nhỉ, đa phần chỉ là nghĩ

thầm trong lòng mà thôi.

Lục Trình Vũ gật đầu:

- Phải.

Đồ Nhiễm thở dài:

- Phải cái gì? Anh bổ nhào vào người ta à? Hay là cả ngày ấp ủ trong tim?

Mặt anh hết sức nghiêm túc:

- Ý anh là, mấy cô y tá ở tầng trên đúng là rất xinh đẹp.

Cô nhìn anh:

- Lục Trình Vũ, bây giờ em không đùa với anh, em đang nói chuyện nghiêm

túc, chẳng phải anh nói giữa hai chúng ta thiếu sự tin tưởng sao? Em

đang nghiêm túc bày tỏ lòng tin đối với anh, em cũng hy vọng anh có thể

tin tưởng em, hiểu được thái độ của em đối với công việc, mong anh hợp

tác có được không?

Lục Trình Vũ nhìn cô, rút một chiếc khăn giấy ra lau miệng:

- Đừng giận nữa, trên đời này phụ nữ xinh đẹp hơn em đâu có nhiều đến mức vô vàn?

Đồ Nhiễm vờ tức tối trừng mắt nhìn anh.

Anh đứng dậy, cho bát đũa vào chậu rửa rồi bước tới vỗ nhẹ lên đầu cô:

- Được rồi, anh biết rồi, cái đầu này của em suốt ngày băn khoăn, day dứt cái gì ở trong đó vậy? Nghĩ ngợi nhiều quá đi mất.

Cô hỏi:

- Anh đồng ý rồi?

Anh hỏi ngược lại cô:

- Anh đồng ý cái gì? Vẫn là câu nói đó, bây giờ không được đi nghiệp vụ,

không được đi xã giao, nhất là mấy tháng này, nhất định không được dính

đến rượu bia, thuốc lá, hút thuốc thụ động cũng không được.

Đồ Nhiễm thu dọn bát đũa:

- Biết rồi, ai khi không chạy đi xã giao làm gì, mệt chết đi được, nếu có thể tìm được công việc tốt hơn, em cũng chẳng làm nghề này.

Lục Trình Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, ăn một bữa cơm hết hơn một tiếng đồng

hồ, cả hai cứ nói qua nói lại cũng gần tới mười một giờ, anh giúp thu

dọn bàn ăn rồi ra về.

Đồ Nhiễm tiễn anh ra cửa;

- Đã muộn thế này rồi, ngày mai đi thẳng tới chỗ làm không được sao?

Anh vừa thay giày vừa trả lời dứt khoát:

-


The Soda Pop