
Hạ Duy Diệp đứng bất động, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Thẩm Hi thương lượng: "Có thể nhường đường cho tôi không?"
Khuôn mặt Hạ Duy Diệp ửng đỏ: "Em đặc biệt tới đây tìm anh, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
Thẩm Hi lộ ra vẻ khó xử, lý do cô nghĩ ra được là: "Nhưng tôi muốn về phòng ăn dưa hấu."
Hạ Duy Diệp: ". . . . . ."
"Hẹn gặp lại." Thẩm Hi nhân lúc Hạ Duy Diệp còn đứng hình không nói được câu nào, lấy tốc độ nhanh nhất, ôm chặt quả dưa một hơi chạy thẳng vào ký
túc xá.
Hạ Duy Diệp nhìn bóng dáng nam thần biến mất, đột nhiên
cảm thấy Hà Chi Châu thực ra rất đáng yêu. Quả nhiên người đàn ông mà cô thích đặc biệt hơn hẳn những người khác. Anh có sự lý trí cùng thành
thục nhưng không ngờ lại có những lúc hành động trẻ con như thế này. . . . . .
Cô chợt nhớ tới câu nói đọc trong một cuốn sách nào đó:
Trong bất kỳ người đàn ông nào cũng có một linh hồn trẻ thơ, vĩnh viễn
không trưởng thành.
"Bạn học Hà chưa trưởng thành" ôm dưa hấu một đường trở lại phòng, nhiệt tình gọi Hầu Tử và Tráng Hán bổ dưa hấu ra
cùng ăn. Cô thấy Lâm Dục Đường không có ở đây, liền hỏi Hầu Tử: "Lão Tam của chúng ta đâu rồi?"
Hầu Tử nhún vai một cái: "Chắc là đi tìm Thẩm mỹ nhân thôi."
Tráng Hán ghé đầu vào nói: "Tôi cảm thấy gần đây lão Tam với Hi Hi hình như không ổn lắm."
Thẩm Hi cười hỏi: "Nói bậy, làm sao cậu biết được?"
"Cái này mà còn cần phải nghĩ sao, lúc trước ngày nào Hi Hi cũng tới đây mấy lần. Vậy mà hai ngày nay lại chả thấy bóng dáng đâu, còn tâm trạng của
lão Tam hai ngày này nữa chứ, vô cùng buồn bực nha."
"Mẹ nó!" Hầu Tử đột nhiên mắng một câu, "Lẽ nào Thẩm mỹ nhân đã biết chuyện kia rồi?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện nào?"
Thẩm Hi với Tráng Hán cùng đồng thanh hỏi lại. Hầu Tử ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Hi liền nắm chặt hai tay lại, cô thực sự rất mong Lâm Dục Đường sẽ
không giấu mình bất cứ chuyện gì nhưng làm sao có thể chứ, chắc chắn vẫn sẽ có những điều mà cô không biết hoặc không nắm rõ.
Vả lại anh đã chính thức thừa nhận cô là bạn gái của mình đâu.
Mặc dù Hầu Tử còn chưa nói đã có chuyện gì xảy ra nhưng Thẩm Hi lại phát
hiện lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi nên liền đứng lên tự rót
cho bản thân một ly nước. Còn Hầu Tử thì vẫn còn có chút cố kỵ, chỉ sợ
"có người" nghe được lập tức sẽ đi đào góc tường nhà người khác.
Thẩm Hi lại quay trở lại ngồi ở trước mặt của Hầu Tử, cầm ly nước nhâm nhi
từng chút một, vẻ mặt thật bình tĩnh giống như chỉ đang nghe một chuyện
tào lao mà thôi.
Hầu Tử lần chần một lúc, vì không chịu nổi sự
thúc giục của Tráng Hán mới đem "sự kiện kia" nói ra. Chuyện này cũng đã xảy ra hơn mấy tháng rồi. Cậu ta và Lâm Dục Đường cùng đến ngân hàng
làm chút chuyện, lúc nhìn thấy Lâm Dục Đường chuyển khoản thì cảm thấy
rất tò mò, vì việc chuyển khoản một số tiền lớn như vậy đối với một sinh viên mà nói thì tuyệt đối là chuyện hiếm. Cộng thêm việc cậu ta không
cẩn thận nhìn thấy tên của người nhận tiền là tên của con gái nên liền
cười bảo Lâm Dục Đường: "Lão Tam, không phải cậu đang bao nuôi một em ở
bên ngoài đấy chứ?"
". . . . . ."
"Rồi lão Tam nói thế nào?" Tráng Hán liền mở to mắt hỏi, cằm thiếu điều "rầm" một cái rơi xuống đất nữa thôi.
Hầu Tử nhớ lại cảnh tượng lúc đó liền hạ tay xuống nói: "Không có."
"Cái gì mà không có chứ?" Tráng Hán không hiểu hỏi lại.
"Chính là không có chứ sao." Hầu Tử lại nói lại một lần nữa: "Lão Tam trả lời tôi nguyên xi như vậy mà."
"Bao nhiêu tiền?" Tráng Hán tiếp tục hỏi, đi ngay đến trọng điểm.
Hầu Tử giơ mấy ngón tay lên đáp: "Khoảng chừng này."
"Không thể nào, lão Tam lấy đâu ra nhiều tiền như vậy." Tráng Hán không thể nào tin được.
"Tiết kiệm từ nhỏ đến giờ." Thẩm Hi bình tĩnh lên tiếng trả lời nghi ngờ của Tráng Hán .
Cô vẫn biết Lâm Dục Đường có thói quen tiết kiệm tiền từ nhỏ, tiền thưởng, tiền mừng tuổi cùng với các loại học bổng, tất cả đều tích lại tăng dần theo thời gian, lớn hơn nhiều so với số tiền mà Hầu Tử mới vừa khua
chân múa tay. Có một lần cô và Lâm Dục Đường dự tiệc sinh nhật một người bạn của anh, lúc hàn huyên liền nói tới chuyện nhà cửa ở thành phố S
rất đắt, những người trẻ tuổi như bọn họ không biết có khả năng dựa vào
chính mình để mua nhà cưới vợ hay không? Lâm Dục Đường liền đưa ra ý
kiến như thế này: "Vấn đề này nếu mình tự tay phấn đấu sẽ có ý nghĩa lớn hơn rất nhiều."
Tiệc sinh nhật ngày hôm đó, Lâm Dục Đường uống
cũng không ít, lúc về cũng hơi ngất ngư một chút, ngồi im lìm trên xe
buýt cho đến khi gần tới trạm cuối anh lại đột nhiên quay sang nói với
cô: "Hi Hi, hiện tại anh đã góp đủ tiền đặt cọc nhà rồi (Đây là hình
thức mua trả góp), sau khi tốt nghiệp vào công ty làm việc thì số tiền
còn lại cũng không thành vấn đề."
Đối lập hẳn với Lâm Dục Đường,
cô từ nhỏ đến lớn lại không có bất kỳ hoạch định nào, tất cả mọi việc
đều do ba mẹ cô lên kế hoạch từ trước. Mà gia cảnh của cô và Lâm Dục
Đường cũng không cần lo lắng về vấn đề nhà cửa sau khi cưới này, tuy
nhiên ngày đó khi nghe Lâm Dục Đường nói đã tiết kiệm đủ tiền đặt cọ