Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323473

Bình chọn: 9.00/10/347 lượt.

mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: "Không không, là tiểu Hà của anh."

Thật ra Thẩm cô nương có một tật xấu, đồ đã dùng qua liền có chút ham muốn giữ lấy nho nhỏ.... "Tôi đi tìm Thẩm Hi."

Câu nói này hoàn toàn là khiêu khích, mang theo ý tuyên chiến rõ ràng.

Nhưng một trong số những người còn lại nghễnh ngãng không hiểu sao lại

nghe thành: "Tôi đi mách giáo sư!"

Nam sinh phòng 922 nghe nhầm kia vốn là một sinh viên nghịch ngợm nhưng

nhát gan. Câu “Tôi đi mách giáo sư” này từ năm thứ nhất cho đến tận bây

giờ vẫn luôn là Kim Cô chú đối với anh ta. Tuy rằng đã lâu chưa được

nghe thấy nhưng khi tưởng lầm Lâm Dục Đường nói như vậy thì lập tức căng thẳng chột dạ.

Không phải chỉ giành quả bóng ném vào rổ thôi sao, đâu đến mức để Lâm

Dục Đường đi mách giáo sư chứ? Anh ta đứng giữa Hầu Tử và Tráng Hán, run rẩy hô to với Lâm Dục Đường đang đi phía trước: "Lâm Dục Đường, mọi

người chỉ là chơi đùa thôi mà, cậu kiện cáo với giáo sư làm gì? Cậu quay lại ngay cho tôi. . . . . ."

Vừa dứt lời, Tráng Hán và Hầu Tử đồng thời dùng ánh mắt khó hiểu nhìn

cậu bạn phòng bên cạnh này, sau đó cùng nhau ấn đầu anh ta xuống: "Kiện

cáo cái đầu cậu ấy!"

Mẹ nó, ai nói là muốn đi mách giáo sư hả?! Lâm Dục Đường đã đi được một

đoạn, bước chân vốn trầm ổn kiên định, sắc mặt cũng hết sức lạnh nhạt;

kết quả là nghe được câu nói vừa rồi thì chân trái không cẩn thận vấp

một cái. Nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh ổn định lại, tiếp tục bước đi,

không hề quay đầu biến mất trước mắt mọi người.

Lâm Dục Đường cứ đi như vậy, để lại câu nói giống như tuyên chiến kia.

Sau khi Hầu Tử cùng Tráng Hán lấy lại tinh thần thì cùng nhau đi tới bên cạnh lão đại. Hầu Tử rối rắm nói không ra lời; Tráng Hán ấp úng khuyên

can: "Lão đại, nếu đã vậy thì thu tay đi, dù sao lão Tam với Thẩm mỹ

nhân đã cùng nhau nhiều năm. . . . . ."

Hà Chi Châu chỉ liếc nhìn Tráng Hán không nói lời nào, sau đó nặng nề vỗ vỗ bả vai Tráng Hán rồi đi về phía trước. Nhưng mới đi được hai bước,

anh đã bị Tráng Hán kéo lại ——"Lão đại, không nên đi!"

"Chu Thần, buông tay." Hà Chi Châu nhìn Tráng Hán nói.

Tráng Hán vẫn giữ chặt, cố gắng làm nũng để ngăn cản lão đại, anh ta ghé sát vào tai của Hà Chi Châu thầm thì: "Lão đại, cậu đừng đi, tôi đem

búp bê của tôi cho cậu mượn chơi được không?"

Mẹ kiếp! Hà Chi Châu hất văng tay của Tráng Hán ra.

Cả đoạn đường này, Hà Chi Châu suy nghĩ rất nhiều. Anh vốn không phải là một người cuồng nhiệt với tình cảm, chỉ là thật vất vả mới xuất hiện

một người anh muốn yêu thương, lại phát hiện ra con đường trước mắt thật không dễ đi. Tráng Hán nhắc nhở cho anh biết "Thẩm Hi cùng Lâm Dục

Đường biết nhau rất nhiều năm rồi." Làm sao anh có thể chưa nghĩ tới vấn đề này: Thanh mai trúc mã. Thời gian và quan hệ giữa Thẩm Hi và Lâm Dục Đường, anh chen không lọt. Lâm Dục Đường cùng Thẩm Hi lớn lên từng

ngày, hai người bọn họ không hề liên quan gì tới anh. Thậm chí giữa anh

và Thẩm Hi đang từ từ mất đi liên hệ nào đó.

Không những thế, Lâm Dục Đường lại là bạn cùng phòng của anh, bạn học,

quan hệ bạn bè cũng không tệ. Có câu “Vợ của bạn không thể đụng tới”. . . . . .

Hà Chi Châu càng nghĩ lại càng cảm thấy mình đang đi vào ngõ cụt, sau đó anh lại đổi sang một hướng suy nghĩ khác: nhưng Lâm Dục Đường cùng Thẩm Hi chưa hề xác định quan hệ rõ ràng, anh với Thẩm Hi mới là danh chính

ngôn thuận. Hiện tại Lâm Dục Đường muốn làm cái gì, cậu ta muốn đi tìm

bạn gái của anh để làm gì chứ. . . . . .

Vừa được đả thông tư tưởng, Hà Chi Châu bất giác bước đi nhanh hơn.

Lâm Dục Đường đi đến Học viện Sư phạm tìm Thẩm Hi, Thẩm Hi vẫn còn ở

trong phòng tháo cái rèm của Hà Chi Châu xuống. Trong suốt quá trình vất vả gỡ gỡ tháo tháo, Hạ Duy Diệp ngồi một bên nói xiên nói xỏ, khiến cho cô hết sức bực mình, thiếu chút nữa là mắng chửi người.

"Lúc đầu không phải là vì ghét bỏ chúng tôi nên mới treo lên ư? Sao giờ

lại tháo ra rồi? Thẩm Hi, tôi phát hiện ra hành động của cậu một chút

nguyên tắc cũng không có."

"Chẳng phải lúc trước đóng kịch rất tốt hay sao? Cứ tiếp tục giả bộ nữa đi!"

". . . . . ."

Lắm lời như vậy không thấy phiền à! Thẩm Hi xoay người, tức giận ném cái rèm xuống mặt đất. Có một khoảng thời gian làm đàn ông nên đã rất lâu

cô chưa tham gia vào cuộc tranh cãi ở phòng ký túc xá nữ này rồi. Máu

trong người như sôi lên, Thẩm Hi hùng hổ đập mạnh tay xuống mặt bàn:

"Nói đủ chưa? Cẩn thận không tôi đánh cậu đấy!"

Hạ Duy Diệp: ". . . . . ."

"Im miệng đi, hiểu chưa? Nếu không tôi đánh cho cậu xem!" Thẩm Hi nhìn

chằm chằm Hạ Duy Diệp đe dọa, sau đó hầm hừ nhặt lại cái rèm lên, gấp

gọn lại cho vào trong túi. Động tác của cô dứt khoát, uy phong lẫm liệt, làm cho Hạ Duy Diệp trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng không thốt ra

được.

Thẩm Hi vừa mới phát hỏa xong thì Lâm Dục Đường đến tìm. Cô đi xuống

lầu, miệng vẫn dẩu lên, dáng vẻ đặc biệt khó chịu. Trong phòng có xảy ra cãi vã gì, trước kia cô đều coi đó là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cho là con

gái ở chung thì không tránh khỏi việc có xích mích. Nhưng đến khi hoán

đổi mới biết được, bầu không khí ở tr


XtGem Forum catalog