Snack's 1967
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327250

Bình chọn: 10.00/10/725 lượt.

he chút, người nhà của anh tốt không?"

Nam Dạ Tước tựa vào trán Dung Ân, "Không lâu nữa, em sẽ được gặp."

Anh hình như không muốn nói nhiều, lúc nhắc tới nhà, cũng không có cảm

giác ấm áp như Dung Ân vẫn nghĩ.

"Em thì sao, anh chỉ thấy mỗi bác gái, Ân Ân, trong nhà em không có ai khác nữa hả?"

"Mẹ chưa từng nói với em, nhưng em biết, bọn em không phải là người

thành phố Bạch Sa, em từ nhỏ chưa từng gặp ba, nhưng mà có hình chụp

lại, bà nói, tên ông ấy là Dung Trác Nham, còn cho em xem qua giấy kết

hôn của họ. Mẹ em nói, Dung gia là một gia đình lớn, cho nên, từ nhỏ bà

đã dùng rất nhiều quy tắt để dạy em, bà lao động cực nhọc, điều gì cũng

muốn lo cho em được tốt nhất. Hơn nữa, từ trước tới giờ mẹ không chịu

dọn nhà, cho dù là lúc em theo Bùi Lang dọn ra ngoài, trốn anh, bà cũng

còn nhờ mấy bác gái thân thiết thường xuyên trông chừng nhà, em biết, bà đang chờ người. Nhiều năm như vậy, em vẫn cứ không hiểu được, nếu Dung

gia thật sự được như lời mẹ nói, là gia đình lớn, hơn nữa họ lại kết hôn rồi, vậy tại sao ba đi rồi, em cùng mẹ sao còn ở thành phố Bạch Sa, hơn nữa đã hơn hai mươi năm qua đi, cứ cho là lúc đó thất lạc đi, nếu như

ông muốn tìm, dễ như trở bàn tay, bọn em vẫn luôn ở đó mà."

"Dung Trác Nham?" Miệng Nam Dạ Tước khẽ nhẩm lại, nhưng hình như cũng không quen.

"Ban đầu, hàng xóm trong khu đều không thể hiểu được, nói xấu sau

lưng, em là con gái riêng, từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ để cho em

chịu thiệt thòi, bà cây ngay không sợ chết đứng đưa ra giấy kết hôn, từ

đó về sau, những bác gái đó đều rất quan tâm bọn em, hơn hai mươi năm

qua, giống như người một nhà vậy. Ai cũng biết, mẹ em không dễ dàng

nhất."

"Yên tâm đi, chỉ cần ông ấy còn sống, anh nhất định giúp em tìm được ông ấy."

Nam Dạ Tước vuốt tóc cô, thích mặt đối diện sát mặt với cô, Dung Ân

đưa tay ôm lấy cổ anh, nói rất nhiều rồi, lại cảm thấy mệt, nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã ngủ mất.

Tản sáng lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời rất ấm, đáp trên lông mi rậm rạp, có một tia vàng óng ánh rất nhỏ. Vị trí bên cạnh đã nguội lạnh rừ lâu,

Dung Ân mặc áo ngủ vào, sau khi tìm một vòng trong phòng, mới phát hiện

người đàn ông đang ôm máy tính ngồi ở trên sân thượng.

Cô rón ra rón rén đi tới, do đi chân không, cho nên mỗi một bước đi,

đều hiện lên một dấu chân mờ mờ ở trên sàn nhà, không được bao lâu, chỉ

vài phút là tan đi. Dung Ân đi đến sau lưng Nam Dạ Tước, ánh mắt của anh chuyên chú, không phát hiện ra. Cô dang hai tay, giống như là duỗi

người vậy từ phía sau lưng ôm chặt lấy cổ người đàn ông, "Sớm vậy?"

Tiếng nói trầm trầm, mang theo chút hơi ngủ, mặt cô nhẹ nhàng cọ trên cổ anh.

"Đúng lúc có việc gấp phải xử lý chút."

"Ừm," Dung Ân không hỏi gì cả, lười nhát ngáp một cái, "Em đi chuẩn bị bữa sáng."

Nam Dạ Tước gật đầu, Dung Ân đứng dậy đi vào hướng phòng ngủ, người

đàn ông chống cằm, ánh mắt liếc xéo, bóng lưng cô thoái mái tự do, khóe

miệng của anh cũng bất giác cong lên, được cô yêu, hẳn là một chuyện

hạnh phúc nhất đời.

"Ân Ân."

"Hửm?"

Nam Dạ Tước gập máy tính lại, "Mẹ anh vừa rồi gọi điện thoại đến, nói đến Ngự Cảnh uyển đón năm mới, đến lúc đó đón mẹ em tới cùng luôn nhé,

vừa đúng lúc, anh muốn để ọi người gặp mặt."

Dung Ân dừng bước, đầu tóc có chút rối rắm xõa trên vai, cô xoa nhẹ mắt, "Nhanh vậy sao?"

Nam Dạ Tước gõ gõ ngón tay lên màn hình máy vi tính, "Còn nhanh sao? Chúng ta ở cùng nhau cũng gần hai năm rồi đó."

Dung Ân suy nghĩ một hồi, gật đầu, "Vậy em phải về nhà một chuyến trước đã."

Trước đêm giao thừa, Nam Dạ Tước cùng Dung Ân cùng nhau trở về nhà,

lái chiếc xe việt dã màu đen, anh đã quen với tốc độ xe thể thao, nhưng

bởi vì phải đón người, còn mang theo một đống đồ lớn, nên cũng đành chịu khó chút.

Mấy bác gái hàng xóm mới sớm đã tụ tập lại trong nhà Dung Ân nghe

ngóng, cứ phải đánh vài ván mạt chược cùng Nam Dạ Tước mới bằng lòng thả người.

Dung Ân cùng mẹ cười nói tiếp đãi họ, dù sao cũng phải đến tối mới

qua bên đó. Xếp đặt lại bàn, bên trong phòng khách náo nhiệt cực kỳ,

những bác gái này vốn dĩ không có việc gì thì thích tụ tập lại với nhau. Dung Ân đặt đồ ăn vặt mới mua về trong mâm bánh quả mời mấy bác gái,

còn mình thì xách cái ghế ngồi bên cạnh Nam Dạ Tước.

So với lần trước về nhà, tình cảnh hoàn toàn khác nhau. Trong phòng

khách có điều hòa, Dung Ân đem ly trà đã pha sẵn đặt bên tay Nam Dạ

Tước, còn có chút đồ ăn vặt như mận khô, hạt dưa linh tinh cũng tùy ý

vung ở trên bàn. Cô cũng không thích chơi mạt chược, chỉ là có thể xem

hiểu chút ít.

Nam Dạ Tước thủ pháp thuần thục, chỉ có điều là không thắng được

tiền. Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa kiếng chiếu vào, ấm áp ôn hòa, Dung Ân ở bên cạnh vùi đầu gọt táo, lại đem nó cắt thành

từng miếng sau đó đựng trong chiếc đĩa nhỏ, cắm tăm vào. Thật ra Nam Dạ

Tước cũng không thích ăn, nhưng cô đã đưa đến bên miệng, anh tự nhiên

cũng sẽ không từ chối.

Ánh mắt mấy bác gái nhìn thấy hành động yêu thương của cặp vợ chồng

son này, ai ai cũng đều vui mừng, ăn tiền tới tấp cũng không chút khách

khí n