
thịt đâm vào trong xương cốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân vì lạnh mà đỏ bừng, hai cái tay
cũng không biết nên đặt chỗ nào. Hai người đứng mông lung ở dưới đèn
đường, lúc này nếu muốn đón xe đã rất khó rồi, Nam Dạ Tước có chút ảo
não, sớm biết như vậy sẽ để cho Tiếu Bùi ở bên ngoài chờ, mình cũng
không cần chịu phần tội này.
Anh để cho Dung Ân quay mặt về phía anh, kéo cánh tay của cô vòng qua hông của anh, áo khoác mở rộng vừa lúc có thể che kín hai vai thon
gầy của cô, hai người dính sát vào nhau ở một chỗ, Dung Ân có thể cảm
giác được nguồn nhiệt đang theo ngực của Nam Dạ Tước mà truyền tới toàn thân cô, hai tay cô đặt trên lưng của anh, mặc dù là mùa đông, nhưng
bên trong Nam Dạ Tước vẫn là chỉ mặc quần áo phong phanh, người đàn ông
này a, điển hình chỉ cần phong độ không quan tâm đến bản thân mình
có lạnh hay không. Anh da thịt rất cứng rắn, Dung Ân chưa từng thử
qua, nếu như tựa vào phía sau lưng anh, nhất định có thể cảm nhận được cảm giác an toàn mà những cô gái vẫn thường hay nói đến.
Trán Dung Ân nhẹ để ở cằm Nam Dạ Tước , buổi tối hôm nay thật là
lạnh, cô dậm chân, định cúi người xuống, đem mặt tựa vào xương quai
xanh của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhiệt độ Nam Dạ Tước liền theo áo
trong đơn bạc truyền vào trong cơ thể cô.
Thân thể anh bởi vì động tác này của cô mà có vẻ có chút cứng nhắc,
hoặc nói là, đúng là bất ngờ, anh quả thật không nghĩ tới Dung Ân sẽ chủ động như vậy.
Nam Dạ Tước đem cằm chống ở bả vai của Dung Ân, hai cánh tay bắt đầu
giữ chặt lấy, hận không thể hung hăng mà đem cô hòa vào trong cơ thể
mình, Dung Ân hai tay từ từ khôi phục tri giác, cô nhẹ ngẩng cằm lên,
hai mắt đối diện với đôi mắt thâm sâu, "Nam Dạ Tước, tôi bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tôi rất muốn cuộc sống đơn giản, nếu anh
làm sao cũng không chịu buông tay, vậy, để chúng ta chung sống với
nhau xem sao"
Anh thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm, "Có thật không? Em sẽ không bài xích tôi nữa?"
"Tôi thử xem, được không?"
"Được, đương nhiên được", Nam Dạ Tước cho đến bây giờ mới cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà anh nhận được.
Dung Ân nói thử một chút, đó cũng chính là muốn cởi bỏ khúc
mắc, từ trước tới nay lâu như vậy, cô không phải là thờ ơ, chẳng qua là
kiên trì đã lâu, biến thành thói quen khó có thể mà bỏ.
Lúc đón xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, trời cũng đã khuya.
Dung Ân đi mở nước cho anh, Nam Dạ Tước đi vào tắm trước, cô mở tủ
treo quần áo ra, đem cái bóp da từ trong túi kia lấy ra, lúc mua, cô
đúng là chuẩn bị đưa cho Nam Dạ Tước , nhưng lúc ấy tìm không được cơ
hội, không nghĩ tới lại đúng lúc sinh nhật của anh.
Nam Dạ Tước đi ra ngoài, cái gì cũng không có mặc, Dung Ân vừa
muốn mở miệng, anh liền có lý do ngăn chặn lời nói của cô, "Eo của anh,
không thể động."
Dung Ân đem đồ ở trước mặt đưa cho anh, " Này, tặng cho anh."
"Cái gì?"
Nam Dạ Tước mở cái hộp ra liền thấy là một bóp da gucci, "Em ở đâu biến ra nó vậy?"
"Cái gì mà biến ra", Dung Ân đỡ anh lên giường, lấy khăn lông ở trên vai lau tóc cho anh, "Ngày đó lúc tôi đi ra ngoài liền mua, để ở trong
túi không có lấy ra."
"Là mua tặng tôi sao? " Nam Dạ Tước mở túi ra, thật ra thì chỉ là cái bóp da, rất bình thường, anh lật qua lật lại mấy lần, "Mua từ lâu tại
sao không đưa cho tôi, em chờ làm đồ cổ à?"
"Ai nói nhất định phải đưa cho anh", Dung Ân dùng sức giật tóc của anh mấy cái, "Tôi cũng có thể đưa cho người khác vậy"
"Thôi đi, ngoại trừ tôi ra ai có thể thích đổ của em mua chứ. "
Nam Dạ Tước đem bóp da đưa tới trước mặt Dung Ân, cố ý chọc giận cô,
"Nhìn xem, màu sắc đúng là dùng cho ông lão , kiểu dáng này, cũng là
cùng thời với ông nội..."
Dung Ân thấy anh ở trước mặt giương giương tự đắc. Liền giật lấy bóp
da,xoay người chuẩn bi rời đi "Vậy được, tôi sẽ đi đưa cho người khác."
"Hiểu —-"
Nam Dạ Tước nằm rạp trên mặt đất, tự nhận xui xẻo, hoặc là bị Dung
Ân đạp xuống giường, hoặc là ở phòng tắm ngã xuống, hoặc là, chính mình
ngã xuống giường, tóm lại, là lập tình hữu nghị vững chắc với
mặt đất.
Dung Ân nghe được tiếng động, cũng giật mình, vội ngồi xổm xuống đỡ
anh, "Anh gấp cái gì hả, không phải là anh không thích đấy sao?"
"Tôi chỉ muốn nói một chút" Nam Dạ Tước chịu đau khổ, miệng tự
nhiên thành thật, Dung Ân ở sau lưng của anh lót cái đệm, đem tóc của
anh sấy cho khô, người đàn ông này tóc rất tốt, tóc sấy khô được một nữa , màu đỏ rượu tỏa ra như một đóm lửa, đặc biệt tươi đẹp, ngón tay mãnh
khảnh của cô xuyên qua những kẽ tóc, tạo thành hình ảnh rất đối lập, "Em tặng , tôi dĩ nhiên thích, em tặng cái gì tôi cũng thích."
Dung Ân liếc hắn một cái, cảm thấy có chút buồn nôn, "Tôi tùy tiện
mua, người bán hàng giới thiệu cái gì, tôi liền mua cũng không có nhìn."
"Đó cũng là em mua. " Nam Dạ Tước cũng không để ý.
Dung Ân tỉ mỉ sấy khô từng lọn tóc của anh,động tác của cổ tay nhẹ
nhàng, Gió mát theo da đầu ngấm vào trong lòng, thực sự là ấm áp vô
cùng.
Eo Nam Dạ Tước thực tế cũng không có gì đáng n