
gại, sau một tuần lễ
nằm ở nhà, thật sự đến mức khó chịu, liền tự động rời khỏi giường đi đến công ty.
Ngày đó, Diệp tử tới rất sớm, hẹn Dung Ân theo cô cùng đi xem nhà
Căn hộ cô đã sớm chọn xong, hôm nay, cô quyết định ,sẽ đem ba mẹ lên sống cùng.
Diệp Tử muốn đưa Dung Ân ra ngoài đi dạo, không muốn cô ở trong nhà
buồn bực, cha mẹ Diệp tử đều là nông dân, điều kiện gia đình cũng không
khá lắm, tiền đặt cọc (*trong mua trả góp) là 30 vạn, cô mấy năm nay để
dành tiền, hơn nữa phải bán nhà cũ, mới kiếm đủ tiền đặt cọc.
Lúc đi ra khỏi chỗ bán nhà,cả nhà Diệp Tử đều rất vui vẻ,Diệp Tử nhất định lôi kéo Dung Ân đến tiệm ăn để mời cô, trong bữa ăn, hai người
già rất ít nói, nụ cười thật thà, thỉnh thoảng nhìn con gái lúc nói
chuyện gật đầu, vui vẻ hòa thuận.
"A Tử,mẹ rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng mua được nhà,chỉ là sau này vất vả một chút để trả tiền đã vay"
"Bà biết cái gì hả?"ông lão bên cạnh khẽ cười. "Con gái nhà chúng ta
đây là rất có tiền đồ,có thể ở trong nội thành,dựa vào bản lĩnh của
chính mình mà kiếm tiền"
Diệp tử hé miệng cười khẽ, mẹ của cô nghe nói vậy, gật đầu lia lịa, "Đúng, A Tử nhà chúng ta rất có bản lãnh."
Làm con gái, vui vẻ nhất là nhìn thấy nụ cười trên mặt của cha mẹ,
người già, thật ra cũng giống như đứa trẻ,con gái có tiền đồ,vậy cũng là niềm tự hào cũng như an ủi đối với cha mẹ già.
Một khi đi đến quyết định này, Diệp Tử cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều,cô
do dự đến bây giờ cuối cùng đã biết qua một cửa ải . Năm mươi vạn, có
thể làm cho cô không cần mang áp lực trầm trọng trả tiền vay, nhưng nửa
đời sau, áp lực tâm lý cô cũng sẽ chịu đựng không nhỏ.
Nam Dạ Tước ngồi ở bên trong phòng làm việc, nhìn tấm chi phiếu ở trên bàn,tay cầm bút ngòi vàng chỉ vào, "Đây là ý gì?"
Diệp Tử ngồi xuống ghế đối diện với anh, "Chuyện này,vẫn là tạm thời
tốt nhất không nên nói cho Dung Ân, mấy ngày qua, cô ấy hồi phục rất
tốt, toàn bộ cùng tâm tình có liên quan. Đây là không lâu trước đó, có
người cho tôi chi phiếu hai mươi vạn,để cho tôi ám hiệu tâm lý, phổ
thông mà nói, chính là gây trở ngại Dung Ân hồi phục, làm cho cô ấy
không thể tiếp nhận đụng chạm của bất kì kẻ nào."
Nam Dạ Tước khóe mắt khiêu khích, con ngươi sắc bén bắn thẳng về
phía Diệp Tử, môi kéo thành một đường, tầm mắt tràn đầy dò xét ở
trên mặt cô quét mấy cái về sau, sau đó mới mở miệng nói, "Đối phương
là ai?"
"Tôi không nhận ra, nhưng cô ta đối với tình trạng của Dung Ân rất
rõ, mấy ngày nay ,cô ta cũng không có chủ động liên lạc với tôi."
Nam Dạ Tước nửa người dựa vào ghế, một chân nhấc lên, gương mặt tuấn tú căng thẳng tối tăm không rõ, con mắt sâu thẳm khẽ chau lại, liếc về hướng Diệp tử, "Cô tại sao bây giờ mới nói?"
"Thật xin lỗi, " cô thở sâu mới nói, "Nói thật, tôi từng dao động."
Đường nét trên mặt Nam Dạ Tước lộ ra vẻ nguy hiểm, Diệp tử thấy thế,
lắc lắc đầu nói, "Nhưng mà, tôi dám cam đoan, tôi từ đầu đến cuối cũng
không có can thiệp vào tâm lý của Dung Ân, ở điểm này, tôi có thể xác
định, tôi có y đức của người bác sĩ."
Nam Dạ Tước để bút trong tay xuống, thân thể hơi nghiêng về sau, từ
trong ngăn kéo móc ra gói thuốc lá, "Nếu đã dao động, tôi có lý do gì
tin cô không có thay đổi hành động?"
Người đàn ông này, có một ánh mắt có thể nhìn thấu người khác,từng
ánh mắt cũng có thể làm người khác không chỗ nào che dấu , bên trong
phòng mở hệ thống sưởi ấm, nhưng phía sau lưng Diệp tử cũng đã toát ra
mồ hôi lạnh, cô hai tay khẩn trương mà đặt ở trên đầu gối, "Thật ra thì, một nửa nguyên nhân là xuất phát từ Dung Ân. Tôi tiếp xúc cùng cô ấy
đến nay, ý chí của cô ấy từ trước đến giờ rất kiên định, ban đầu, nếu
không phải chính cô ấy muốn tiếp nhận trị liệu, có thể ngay cả tôi cũng không thuyết phục được, trên người Dung Ân, tôi có thể cảm giác được
một loại khí chất rất rõ ràng, có lẽ, đây chính là chính khí (kiên
cường chính trực) mà một số người nói trong miệng chăng, lúc
cùng cô ấy ở chung một chỗ, trong lòng phàm là có chút tà niệm, cũng sẽ
bị mờ nhạt lặng lẽ mất tích."
Anh cười, điếu thuốc ở giữa ngón tay cũng không có đốt, con ngươi hẹp dài , ánh mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc lá trên bàn, "Quả thật , có lúc, tôi thậm chí ở trước mặt cô ấy cũng không dám nghĩ việc khác, thật
giống như có thể bị cô ấy nhìn thấu hết."
Diệp tử có chút sững sờ mà nhìn mặt Nam Dạ Tước ,con ngươi trong mắt
người đàn ông này càng lúc sáng ngời, cô dường như cũng chú ý tới,chỉ
những lúc anh nghĩ đến Dung Ân, anh mới không phải là Nam Dạ Tước khí chất tàn bạo.
Có chút thay đổi, chính mình luôn là chậm chạp nhìn không ra.
Ngón tay Nam Dạ Tước gảy nhẹ mấy cái trên điếu thuốc rồi nói, "Cô
thật đúng là thành thật, nếu đối phương cho cô số tiền kia, cô cầm
cũng đúng thôi, không nên ngu ngốc từ chối."
Diệp tử cười , chỉ xem như anh đang nói đùa, "Tôi không có thay cô ta làm việc, tiền này tự nhiên là không thể cầm , trong lòng tôi cũng có
một chút y đức, không muốn cùng người khác tranh nhau, cũng không muốn
bị cuốn vào bất kỳ tranh đấu nào.