
g, một tháng cũng là 5,600.
Bên trong căn phòng hướng tây, là một cô gái ở, trong mắt hàng xóm
cũng rất thần bí, cô ta xuất nhập cũng sẽ đội một cái nón rất lớn, căn
bản không ai thấy qua mặt cô.
Trên chiếc TV 21 inch, Hạ Phi Vũ hay tay ôm mặt khóc, góc trên bên phải, là hình bà lão lúc đưa vào bệnh viện.
Trước ti vi, cô gái hai tay che mặt, thất thanh khóc rống lên, "A — a — "
Cô tê tâm liệt phế cúi người xuống, trên mặt đã chật vật không dứt, " Bà nội, bà nội —-" Người thân duy nhất của Tư Cần đã mất, bà nội đi
rồi, cô nhào tới trước TV, hai tay nắm thành quyền đếm vào gương mặt
trong hình, "Hạ Phi Vũ, tao muốn mày chết không được tử tế, mày chờ
đó!!!"
Lúc bà lão chết trong tay nắm tờ giấy, lúc ấy đã nhuộm đầy máu, như
Tư Cần biết, đó là số điện thoại cô viết cho bà nội, để lúc bà nhớ cô sẽ đi đến điện thoại công cộng gọi cho cô, mà lúc ấy, bà nội nhất định
phải đi qua đường Tiêu Lâm. Người đại diện của cục cảnh sát nói, lúc ấy
Hạ Phi Vũ không phải là bỏ trốn mà là gọi xe cấp cứu sau đó đến cục cảnh sát đầu thú, loại lời nói này của chính quyền cũng chỉ là lừa gạt dân
chúng thôi, không quyền không thế, còn không phải là bọn họ nói cái gì
thì chính là cái đó sao?
"Bà nội, thật xin lỗi...Con hiện tại không thể lộ diện, thật xin
lỗi...Ngay cả nhìn mặt bà lần cuối con cũng không thể...." Tư Cần cắn
môi dưới đến bật máu, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Phi Vũ trong
TV "Mày chờ đi... Tao nhất định sẽ trở lại tìm mày!"
"Bên cạnh, kêu la thàm thiết gì vậy, khóc tang à?"
Loại phòng ốc này cách âm rất tệ, ngay cả tiếng bước chân cũng ngeh
được rõ ràng, Tư Cần dùng sức nắm mu bàn tay, ngực đau thiếu chút nữa
không thở nổi. Bà nội không còn, trên đời này cô còn lưu luyến cái gì
nữa? Lết cái than thể này, đi đến đó, cũng chỉ là gánh nặng.
Lúc Dung Ân biết tin tức kia, là đang chuẩn bị ăn cơm tối.
Mở TV, xem phát lại.
Cô tức giận hai bả vai lay động, một câu nói nhẹ nhàng, là có thể
miễn đi tội ác của Hạ Phi Vũ sao? Nam Dạ Tước tỉnh dậy, mặc áo ngủ đi
xuống lầu, tay Dung Ân nắm chặt điều khiển từ xa, ngón cái đụng ở nút
nào đó, đem âm lượng mở đến rung màng nhĩ.
"Nam Dạ Tước — "
Ánh mắt anh nhìn TV, lấy điều khiển từ xa từ tay Dung Ân, tắt Tv đi,
"Chuyện này, anh không có nhúng tay, Hạ gia tự mình giải quyết cũng
không khó, chỉ là có chút phiền toái, huống chi tối hôm qua không có
người chứng kiến, cũng không có camera, những người ở cục cảnh sát đó
nếu thật là bị đả thông rồi, kết quả như thế rất bình thường."
"Nhưng cô ta đụng chết người!" Dung Ân bướng bỉnh vô cùng, làm sao cũng nghĩ không thông.
"Ân Ân ", Nam Dạ Tước rất tỉnh táo, nhận lấy hồng trà Vương Linh mang đến, "Vụ án như vậy, cho dù không khai thông, nhiều lắm chỉ là ngối mấy năm tù, phô bày ra cũng chỉ là giam ngắn hạn mấy ngày, kết quả là cũng
giống nhau, đền tiền xong, ngồi tù thật sự có mấy người? Đèn mạng? Em
càng đừng nghĩ, không có khả năng."
Ánh mắt Dung Ân đỏ ngầu, "Tôi có thể chứng minh..."
"Chứng minh cái gì? " Nam Dạ Tước không chút do dự cắt đứt lời của
cô, "Lúc ấy, em có ở hiện trường không? Hay là tận mắt nhìn thấy cô ta
bỏ trốn không?" Cho dù em đến cục cảnh sát nói như vậy, ai sẽ tin em? Vụ án này đã định như vậy rồi, kiên trì của em, đã làm cho bà ấy nằm phơi ở đó, vả lại trừng phạt nên có cũng đã tiếp nhận rồi, Ân Ân, dây dưa thêm nữa, cũng sẽ không được kết quả như em muốn đâu."
"Vậy còn anh? Nam Dạ Tước, lúc ấy anh đến hiện trường, anh có thể chứng minh là cô ta bỏ trốn."
Anh khẽ thở dài, đem chén trà bỏ lên trên bàn, " Dấu vết hiện trường
cũng đã dọn dẹp sạnh sẽ, cho dù chứng minh được Hạ Phi Vũ bỏ trốn, cuối
cùng, vụ án này sau này sẽ bị kéo dài, cô ta vẫn có thể bình yên vô sực
đi ra ngoài."
"Tại sao? " Dung Ân trong lòng chỉ là muốn, cô ta phải đền mạng, bà nội mất, Hạ Phi Vũ làm sao có thể được thả ra như vậy?
Nam Dạ Tước biết trong lòng cô khó chịu, nhưng thực tế là như vậy, Hạ gia vận dụng rất nhiều quan hệ, chuyện này mấy ngày nữa liền lắng lại,
không khác gì phương án giải quyết mà Nam Dạ Tước phỏng đoán, không tố
tụng hình sự, do Hạ Phi Vũ bồi thường cho gia đình người chết 32 vạn.
Bởi vì Tư Cần không lộ diện, khoản bồi thường cũng bị buông thõng.
Dung Ân lấy danh nghĩa bằng hữu đem bà nội đi hỏa táng, còn chọn một
nơi rất an tỉnh, đem bà chôn cất trong một nghĩa địa cây cối um tùm, hi
vọng, sau này bà có nơi để nghỉ ngơi.
Chuyện này đối với Tước Thức cũng ảnh hưởng rất lớn, cổ
phiếu tuột giá suốt mấy ngày, Nam Dạ Tước tạm thời đình chỉ
công tác Hạ Phi Vũ hai tháng, chuyện công ty tạm thời giao cho
người khác chịu trách nhiệm.
Diệp Tử vẫn như cũng ngày ngày đều đến, buổi tối lúc ngủ, Dung Ân vẫn đem khóa trái cửa phòng. Chuyện bà nội, dù nhiều
dù ít, cô đối với Nam Dạ Tước cũng có chút khúc mắc, mặc dù,
anh không có nhúng tay chuyện này, nhưng anh cũng không thử đòi lại
công bằng cho bà một lần.
Diệp Tử nhiền ra bất hòa của Dung Ân những ngày qua, cô mở
miệng hỏi, nhưng Dun