
đón xe.
Nam Dạ Tước cảm thấy trong mắt hơi xót, trong lòng giống như bị kích
động rất lớn, cô nếu như vậy mà đi, anh còn có thể lại tìm cô trở về
không?
Nghĩ đến đây, anh liền sải bước đuổi theo về phía Dung Ân.
Sự lựa chọn này, anh không cần do dự.
Một chiếc xe dừng ở ven đường, Dung Ân vừa mới mở cửa ra, cổ tay lại bị Nam Dạ Tước vội vàng chạy đến túm lại.
Cô không có xoay người, mặc một chiếc quần dài màu trắng đứng trên
đường, phía ngoài mặc một chiếc khoác len nhỏ, dáng vẻ như một sinh viên đại học.
Tay trái Nam Dạ Tước đem tay cô đặt vào lòng bàn tay, tay phải đưa tới, ôm ở bả vai Dung Ân, "Đi, chúng ta trở về."
Tay cô siết chặt tay cầm cửa xe, sau đó, dùng sức đóng cửa xe, Nam Dạ Tước ôm cô rời khỏi đường đi.
Dung Ân đi giầy đế bằng, lúc này, chỉ cao đến miệng Nam Dạ Tước, nằm
chung một chỗ, tương xứng hoàn mỹ, cô mím chặt môi, trong cặp mắt đen
bóng hiện ra đau thương vô cùng, ánh mặt trời mặc dù sáng rực, nhưng
không thể theo vào trong đôi mắt của cô được, cặp mắt đó, bịt kín một
tầng hơi nước, Nam Dạ Tước không dám động, sợ nước mắt ẩn nhẫn đó lại
lần nữa trực trào ra ngoài.
Bọn họ từ từ đi tới, nhìn từ đàng xa, nghiễm nhiên là đôi tình nhân.
Nam Dạ Tước cầm tay Dung Ân không buông, cô không đẩy ra, mà là rất
an tĩnh tùy ý anh dắt cô đi về phía trước, lúc này, đáy lòng cô đau
thương càng sâu, ít nhất là tạm thời quên đi bệnh thật kia trong lòng.
Ngồi lên xe, Nam Dạ Tước phát động xe, nắm tay Dung Ân, chạy xe ra khỏi bệnh viện.
Mười ngón tay đan vào nhau, động tác thân mật như vậy, Dung Ân cũng
không có phản đối, cô cảm thấy hiện tại mình rất cô độc, nắm thật chặt
bàn tay này, cho cô ấm áp duy nhất, làm cho cô không cảm giác mình giống như là bị ném đi như lục bình, lẻ loi trơ trọi phiêu bạt ở trên mặt
biển.
Đến nửa đường, điện thoại Nam Dạ Tước đặt ở đồng hồ đo bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ yên tĩnh.
Ánh mặt hẹp dài liếc, là Hạ Phi Vũ.
Tầm mắt Dung Ân từ đầu đến cuối đều rơi ngoài cửa xe, năm ngón tay
mãnh khảnh tùy ý để anh cầm, vẻ mặt thuận theo. Nam Dạ Tước đem ánh mắt
dời đi rất xa, hết sức chuyên tâm lái xe, điện thoại chốc lát yên tĩnh
lại không chút gián đoạn vang lên, cho đến khi anh tắt nguồn.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân bụng trống không lên lầu, cô kéo toàn bộ rèm cửa lại, sau khi tắm rửa qua, ngủ một giấc rất dài.
Cửa không có khóa, Nam Dạ Tước đi vào phòng ngủ, Dạ Dạ đang bên
giường chơi bóng, thấy anh đi vào, liền tiến đến làm nũng, cắn ống quần
anh nhất định muốn anh chơi cùng nó.
Anh dùng chân đẩy banh ra, tiểu tử không vui, sao hôm nay một cái cũng không chịu phản ứng với nó?
"Gâu gâu—" kéo ống quần Nam Dạ Tước, bốn chân ngắn của nó bò lổm ngổm trên mặt đất, người đàn ông định khom lưng, cầm vòng đeo cổ của nó xách lên, , tiểu tử lúc này mới an ổn chút ít, mở to mắt đáng thương nhìn về phía anh, cổ co lại, bộ dạng hiền lành.
Nam Dạ Tước ném nó ra ngoài cửa, lại đem cửa phòng khóa lại, không thèm đếm xỉa đến nó nũng nịu.
Anh vào phòng tắm tắm, dọn dẹp sạch sẽ dấu vết trên cằm, lúc này mới
sàng khoái tinh thần đi đến bên giường, Dung Ân ngủ rất sâu, , Nam Dạ
Tước cả đêm không có nghỉ ngơi, cũng mệt mỏi rồi, anh cẩn thận từng li
từng tí lên giường, lồng ngực dán chặt lấy phía sau lưng của cô, đem
Dung Ân ôm vào vòng tay của mình. Cô chỉ giật giật đầu, mí mắt cũng
không có trợn , ngủ thẳng giấc, còn xoay người qua, đem đầu nhẹ tựa vào
lồng ngực Nam Dạ Tước.
Cô thức dậy vô cùng sớm, chẳng qua chỉ ngủ được một tiếng đồng hồ.
Mở mắt ra , đầu tiên đập vào mắt , chính là lồng ngực Nam Dạ Tước
vững vàng phập phồng, Dung Ân khẽ ngước đầu lên, thấy anh ngủ rất sâu,
cô bản năng liền nhăn đầu lông mày, tư thế ngủ như vậy, hẳn là cô chưa
từng có. Cô cùng Nam Dạ Tước không có loại thân mật này, lại đem đầu gối vào ngực anh, khiến cho hai trái tim tựa sát vào nhau, , ứng phó không
kịp, Dung Ân nghĩ thầm có phải hay không Nam Dạ Tước thừa dịp cô ngủ
say, lật người cô quay lại, nhưng quay đầu nhìn lại,
thấy tay anh đàng hoàng đặt ở trên gối, giống như là cô nhảy vào ôm lấy ngực anh.
Dung Ân lui người lại, chuyện Hạ Phi Vũ, anh quả nhiên không xen vào nữa.
Thật ra thì, người đàn ông này rất giỏi khống chế, chỉ cần hiểu rõ
tính tình của anh, thuận theo anh, một khi anh sủng ái một ai, cái gì
cũng sẽ đáp ứng. Cho dù là nhẫn tâm với người khác, cho dù là đối với
người anh từng bảo vệ cũng sẽ làm như không thấy, Dung Ân tựa vào hai
tay đặt trên gối, Nam Dạ Tước lúc ngủ, ngũ quan ôn nhu rất nhiều, không
có tính công kích mạnh như vậy, rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Cô rón ra rón rén đứng dậy, đe chăn đắp lên bả vai anh, Dung Ân đi
đến ban công, điện thoại của Tư Cần vẫn không gọi được, khuôn mặt cô đầy u sầu, chẳng lẽ, cô thật muốn ngay cả gặp mặt bà nội lần cuối cũng
không được?
Hôm nay, tin tức nóng hổi chắc chắn là trưởng phòng Hạ Phi Vũ của
Tước Thức đụng phải một bà lão cô độc, số trang báo rất nhiệu, hận không thể đưa tin tức đó vào từng ngóc ngách.
Một tòa nhà phía trước cũ rách, giá thuê cũng rất rẻ, một phòng chừng mười thước vuôn