
hạnh hay hạnh phúc cũng đã không còn quan trọng."
" Vậy cô đối với Nam tổng thôi, tôi nhìn ra được, anh ấy đối với cô rất tốt."
Dung Ân cười cười, trên mặt điềm tĩnh có chút ít trong trẻo lạnh
lùng, "Anh ta có thể đối với người đàn bà nào cũng rất tốt,
cô biết thứ không thể có nhất giữa chúng tôi là gì không?"
"Là gì?"
"Yêu," ánh mắt Dung Ân đang hướng mặt đất ngước nhìn Diệp
Tử, khóe miệng có chút vô lực tách ra, "Cùng với gia đình,
Diệp Tử, cô cũng biết, làm phụ nữ, ai không muốn kết hôn chứ?"
Mà Nam Dạ Tước cho không được.
Ánh mắt Dung Ân âm u, trong lòng có chút buồn bực, cô nên xem
thường, không phải sao? Làm sao lại có thể nói những lời vô
nghĩ đó.
Diệp Tử không nói gì nữa, những lời nói hẳn là nên dừng lại đúng lúc, cô vẫn hiểu được điều này.
Chớp mắt, mùa thu hiu quạnh cũng đến, đây là thời điểm
những cây bạch quả trong Ngự Cảnh Uyển nở rộ nhất, vàng tươi,
nổi trội bên cạnh những cảnh trí kia, hết sức sáng mắt.
Đúng lúc Nam Dạ Tước trở lại, mời vừa dùng xe, đã thấy bên trong vườn hai dáng người bận rộn không ngừng.
Trên bàn dưới tàng cây bạch quả, bày biện nước trái cây
cùng với đồ ăn vặt, Dung Ân mặc cái váy màu hồng phấn, đầu
tóc buộc đơn giản sau ót, dường như đang lật qua lật lại cái
gì, Vương Linh đem nguyên liệu nấu ăn từ trong mâm giao trong tay
cô, Nam Dạ Tước đến gần nhìn kỹ, mới thấy hai người đang nướng đồ
ăn. Dạ Dạ vây dưới chân Dung Ân không ngừng lượn vòng, cái mông nhỏ
vểnh lên tới vểnh lên đi, liền thấy cái đuôi ngắn nhỏ ngoe nguẩy.
" Dạ Dạ, đi ra đi." Dung Ân dùng chân đẩy nó ra chút ít.
"Gâu gâu –" tiểu tử lại còn trở lại, cặp chân ôm ở bắp chân Dung Ân, trong miệng nước miếng cũng muốn trào ra.
Dung Ân lại tái diễn động tác mới vừa rồi, làm sao cũng
dứt không ra, cô lật cánh gà trong tay, tưới nước sốt lên, lần
này, mùi thơm càng nồng nàn, cánh dà bị nướng vàng óng, trên
kệ nướng còn có hải sản, thịt bò , đùi gà các loại..., Vương
Linh ở bên cạnh ép nước trái cây, quay đầu lại đã nhìn thấy Nam Dạ
Tước đứng ở đó.
Cô vừa muốn lên tiếng, người đàn ông liền khoát khoát tay, ý bảo cô không nên mở miệng.
"Dạ Dạ, em không nghe lời chị sẽ nhốt em lại đấy". Dung Ân
bị Dạ Dạ quấn, chỉ có thể nhếch lên một chân, dáng vẻ rất vui vẻ, nhìn
độ lửa, cô đem cánh gà bỏ vào trong mâm và đưa một cái lên nếm thử mùi
vị.
"Gâu gâu...", tiểu tử thấy người ăn, chỉ có thể gương mắt nhìn, không còn ầm ĩ nhưng cắn ống quần cô sủa gâu gâu.Cô bị lôi kéo, không còn
cách gì đành ngồi xổm người xuống. Thấy vậy, mắt Dạ Dạ sáng lên, bổ nhào nhảy dựng lên đem cánh gà trong tay cô đoạt lấy. Sau đó thân thể mập
mạp ổn định chạy đi hướng ra xa. Không may là tiểu tử nhận biết phương
hướng không tốt, hoặc do vận quá kém, đụng vào chân Nam Dạ Tước làm
cánh gà trong miệng rơi ra. Người đàn ông xốc tiểu tử lên. Dạ Dạ bốn
chân liền bất động , nháy đôi mắt tội nghiệp. Anh đem con chó nhỏ giơ ra trước mặt Dung Ân:
-Em thật vô dụng, con chó bên cạnh cũng gây khó dễ cho em.
"Gâu gâu..."
Dung Ân nhận lấy con chó từ tay Nam Dạ Tước:
-Anh cũng không sợ nó khó chịu sao mà xách nó lên như thế.
-"Nghe nói qua một câu châm ngôn chưa, 'từ mẫu nghiêm phụ' " ( Ngan
Nhok: Từ mẫu nghiêm phụ có nghĩa là mẹ thì hiền dịu, nuông
chiều, còn cha thì nghiêm khắc ý)
Dung Ân cho con chó một cái cánh gà, để nó bên cạnh chơi:
- Anh là ba của tiểu cẩu, vậy anh là cái gì?
- Các cô gái không phải đều thích ôm con chó để nó gọi là mẹ sao?
Nam Dạ Tước vén tay áo lên, đi tới bên cạnh vĩ nướng, thoa mật ong lên cánh gà. Dung Ân không khỏi mỉm cười:
-Vậy anh thử kêu Dạ Dạ tới xem nó có chịu gọi anh là ba không?
- Em có thể đổi tên khác cho nó không?- Người đàn ông buồn bực.
-Nó cũng đã quen cái tên Dạ Dạ này rồi!
Dung Ân đeo cái bao tay lên, đem cánh gà Nam Dạ Tước đã xâu xong
bỏ vào đĩa, cô ngẩng đầu, nhìn chú chó đang vui mừng ăn : "Dạ Dạ,
có phải không?". Tiểu tử rất tán thành, lắc cái đầu, đuôi thẳng tắp đáp ứng. Cô câu hạ khóe miệng, vẻ mặt tự đắc, Nam Dạ Tước cúi đầu muốn
đổi chủ đề:
-Hôm nay nghĩ thế nào mà lại đi nướng thịt vậy?
- Dù sao ở nhà nhàn rỗi không có việc gì. Vương Linh nói tiết trời
phù hợp để làm tiệc nướng, tôi cũng nhất thời cao hứng nên để cô ấy
ra ngoài mua nguyên liệu.
Nam Dạ Tước thấy tâm tình của cô tốt lên, dĩ nhiên là rất vui vẻ.
Cuối thu, tiết trời mát mẻ. Những cây bạch quả kia dáng dấp rất tốt,
trông như bừng lên sức sống. Dù lúc được mang tới có chút bận tâm nhưng
bây giờ đã sớm thích nghi. Dung Ân bận rộn chuẩn bị này chuẩn bị kia. Cô lấy salad trái cây,trải khăn bàn, chỉnh sửa lại ngăn nắp, Nam Dạ Tước cũng bận rộn giúp không ít, anh thích những lúc như vậy vì cô
đối với anh không có đề phòng. Nhìn bóng lưng cô bày biện bát đũa,
khóe mi