
Cô bình tĩnh liếc nhìn anh, nhìn anh trên giường, theo dõi
anh cúi người xuống, đem gương mặt ngạo mạn kề sát cô, "Còn nhớ rõ chúng ta lần cuối cùng lên giường không, cô nói đó là giao dịch sao?"
Như anh đoán, sự yên tĩnh của Dung Ân đã bị đánh vỡ, Nam Dạ Tước cười cười, " Ban đầu nếu là tôi đồng ý thì sao, Dung Ân, cô đoán trước tôi
sẽ không đồng ý sao? Cô cũng lợi hại đó."
" Nam Dạ Tước, " Cô gọi cả tên họ anh, cái tên "Dạ", trừ đêm đó ở
nông trang, cô không bao giờ gọi qua nữa, "Bây giờ nói những thứ này còn hữu dụng sao?"
Anh dùng sức, hai tay đè chặt bả vai Dung Ân, đem cô đè trên giường
lớn, anh nghiêng người dậy, cánh tay chống thẳng, "Dung Ân, cô giỏi lắm, dám đùa giỡn với tôi như vậy, cô là người đầu tiên."
"Tôi không có," Dung Ân muốn đứng dậy, nhưng hai vai bị kẹt chết dí,
không thể nhúc nhích, "Nam Dạ Tước, tôi chỉ muốn làm người bình thường,
tôi không muốn xe xịn, biệt thự, tôi không muốn sống đề phòng lo lắng,
tôi không hi vọng người đàn ông của mình đêm nào cũng mang hơi thở của
những người phụ nữ khác trở về, anh biết không? Như vậy sẽ làm tôi cảm
thấy rất bẩn, rất buồn nôn..."
" Dung Ân," Nam Dạ Tước đột nhiên tức giận la lên, "Cùng cô ở một
chỗ, tôi không có thói quen đồng thời lên giường với người đàn bà khác."
"Vậy sau này thì sao?" Dung Ân rống trả lại, "Vòng luẩn quẩn đó của
các người, không phải là tôi có thể hòa hợp được, Nam Dạ Tước , đã gặp
nhau thì cũng có lúc chia tay không được sao?"
"Không được! " anh đứng dậy, chân dài bước trên mặt đất, xoay người,
tàn bạo nói, " Cởi cho ta, ta đi ra, muốn thấy cô trần truồng nằm ở đó." Nói xong, tự mình đi tắm.
Trên người Dung Ân chỉ quấn một chiếc chăn mỏng, rõ ràng là cái mát
mẻ khô ráo ban đêm, cô cảm thấy rất lạnh, Nam Dạ Tước đi ra, trên người
nước đọng còn chưa lau khô, anh bước mấy bước đến giường, những thứ nước kia liền chảy theo tay anh đến mặt Dung Ân, "Đi tắm."
"Tôi phải về nhà"
Anh nhíu chân mày, đem khăn lông vút xuống mặt Dung Ân, "Cô suy nghĩ đi."
"Mẹ tôi ở nhà một mình, đợi không được, bà sẽ không ngủ được, tôi phải về nhà!"
"Cô muốn đổi ý?" Nam Dạ Tước nheo mắt lại, trong mắt lộ ra nguy hiểm.
"Anh thật muốn nhốt tôi ở trong phòng này sao?"
" Ân Ân, ngày mai tôi cho cô một ngày, cô có thể đón mẹ cô qua, sau này phòng này là của cô."
"Mẹ tôi sẽ không ở đây, tôi cũng không hi vọng bà thấy bộ dàng này của tôi, Nam Dạ Tước, tôi xin anh một chuyện được không?"
Hiếm thấy cô có thái độ nhún nhường như vậy, anh mân lên khóe miệng, "Nói"
"Tôi ở trong nhà, tôi không muốn được anh nuôi, tôi muốn đi làm, được không?"
" Dung Ân, cô đừng quên, cô đã không còn tự do," Nam Dạ Tước vươn
tay, đem cô đặt dưới thân mình, " Vì Diêm Việt, không phải là cái gì cô
cũng không quan tâm nữa sao?"
"Không chỉ vì hắn." Dung Ân giọng nói ảm đạm, "Tôi không muốn thấy có người chết ở trước mặt tôi, tôi không hiểu cách sống của anh, tôi cũng
không làm gì được, nhưng là, tôi không thích thấy máu đổ..."
Loại cảnh tượng đó, khắc vào trong lòng sẽ trở thành bóng ma, rất khó xóa đi.
Nam Dạ Tước nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khóe mắt của cô, cũng không
biết là câu nào đã xúc động anh, anh đưa cánh tay ngang trước ngực Dung
Ân, ánh mắt dần dần nhu hòa, "Cách sống của tôi, chính là không để cho
đối phương có cơ hội đánh trả, Ân Ân, chỉ có người chết mới không thể
đánh trả, mình muốn mạng sống, thì không thể mềm lòng."
Trong giọng nói anh, thiếu mấy phần xấc láo, ngược lại có mùi vị cô
đơn, Dung Ân mặt dán chặt mặt Nam Dạ Tước, " Anh thật là máu lạnh."
Anh ôm lấy cô, không mở miệng nữa, ánh sáng nhàn nhàn ở con ngươi yên lặng xuống, Nam Dạ Tước nhớ ra cái gì đó, cả khuôn mặt lộ ra tối tăm
khác thường.
Dung Ân duy trì cùng một động tác hồi lâu, cô muốn đợi Nam Dạ Tước
ngủ, chừng nửa giờ sau, bên tai hô hấp tựa hồ là trầm ổn, cô nhẹ nghiêng đầu đi, lại thấy anh mở to hai mắt, vừa lúc chạm vào ánh mắt cô. Khuôn
mặt nhỏ nhắn của Dung Ân không khỏi nhăn lại, Nam Dạ Tước thấy mặt cô
đầy dè chừng, liền đẩy cô, " Đi tắm."
"Tôi phải về."
"Muốn về, đúng không?"
Cô cho là có điều buông lỏng, liền cứng rắn khẩu khí, "Đúng."
"Được, tôi cùng cô trở về, thuận tiện mang đồ của cô chuyển qua." anh nói xong liền muốn đứng dậy, Dung Ân vội vàng kéo cánh tay anh, "Anh
lại muốn làm cái gì?
"Tôi muốn ân ái." Nam Dạ Tước nói nghiêm túc.
Dung Ân vừa muốn trượt xuống giường, anh liền theo sát đến, tay anh xiết trước ngực cô, "Ân Ân, tôi thật sự có chút nhớ em."
Dứt lời, trên tay liền bắt đầu có hoạt động, Dung Ân tránh đụng chạm của anh, "Tôi đi tắm."
"Tôi cùng đi."
"Nam Dạ Tước. " Dung Ân không nghĩ anh sẽ như vậy lẽo đẽo bên cạnh,
cô đẩy tay anh ra đến phòng tắm, mở đầy nước, ngồi xuống bên cạnh. Điện
thoại hiện lên mấy con số quen thuộc, cô chăm chú nhìn một hồi, hay là
thôi đi, nhưng không hỏi lại không yên tâm, cuối cùng vẫn bấm điện
thoại.
"Alo?" lúc kết nối được, bên kia truyền đến giọng nữ, Nam Dạ Tước vừa muốn cúp, đối phương lại mở miệng trước, " Là Dung Ân sao?"
"Việt, có ở đó không?"
"Đã trở lại, " Tư Mạn tiếng nó