
"Về nhà của tôi", Dung Ân bắt xe, trở về nhà ở tiểu khu.
"Dung Ân, cám ơn ".
"Mị, an t ở lại đây, tắm rửa trước , tôi mở cho ".
"Ân Ân, sau này, có thể gọi tôi là Tư Cần, tên của tôi".
"Được", Cô cầm lấy tay Tư Cần, rồi đến phòng tắm xả , sau đó lấy quần áo sạch đặt ở trước cửa.
Dung Ân ngồi trong phòng ngủ của chính mình, nơi này vẫn bày biện như trước kia, tất thảy đều thay đổi, khi dọn đến ở cùng Nam Dạ Tước, chỉ
mang vài bộ quần áo, đã lâu qua lại nhà, ấm áp vì thế cũng dần mất .
Đợi hồi lâu, Dung Ân Tư Cần ra, đứng ở cửa gọi vài tiếng, nhưng bên
trong lại có tiếng trả lời, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác bất
ổn, vội vàng mở cửa vào.
Trong bồn tắm hẹp, Tư Cần ngồi ở giữa, vùi đầu giữa hai đầu gối, Dung Ân lại gần, đưa tay khẽ đặt lên vai Tư Cần, "Đừng nghĩ quá nhiều...."
Người phụ nữ kiềm nén tiếng khóc, toàn thân ngừng run lên, Dung Ân
cầm lấy khăn mặt nhàng chà lưng cho , sau hồi, Tư Cần ngg đầu lên , "Cô
yên t, tôi sẽ nghĩ qu".
"Mấy ngày nữa, cứ ở lại đây", Dung Ân vén mái tóc dài của Tư Cần sang hai bên, liền trông những mảng tím bầm lưng , yết hầu nghẹn lại, đành
lòng nhìn tiếp.
"Cám ơn ...."
Giọng người phụ nữ ảm đạm, rồi lại làm bộ như , "Những chuyện như thế này, với tôi cũng phải lần đầu tiên, hôm nay, chọc phải Tước thiếu, lúc đầu, tôi tưởng rằng sẽ thể sống sót ra ngoài, Dung Ân, trừng phạt thế
này, đã nằm trong dự liệu của tôi....."
Dung Ân muốn mở miệng, nhưng sao diễn đạt được thành lời, nghiêm trị
như vậy,khiến người khác kinh hồn bạt vía, cảm trong người thoải mái,
lấy quần áo đã chu bị trước đó để lại ghế cho Tư Cần rồi ra ngoài.
Trong phòng tắm chỉ còn lại mình Tư Cần, khi Dung Ân trở lại phòng ngủ, ện thoạigiường đổ chuông ngừng.
Cô vừa cầm ện thoại lên nhìn, ngay lập tức do dự từ chối.
Sau khi gọi lại vài lần, đối phương cuối cùng cũng còn kiên nhẫn, ở dưới lại vang lên liên tiếp tiếng còi ô tô.
Dung Ân mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài, chỉ xe của Nam Dạ Tước đỗ dưới
đường, ện thoại di động lần nữa vang lên, bất đắc dĩ nhận ện, "A
lô.....Đêm nay tôi ở lại đây,muốn về...."
"Trong vòng năm phút, xuống đây, hoặc, tôi lên đó...."
Sau đó, truyền đến tiếng mở cửa phòng tắm, Dung Ân vội vàng cúp ện thoại, vừa lúc Tư Cần vào.
Cô rót cốc để lại đầu giường, "Tư Cần, đêm nay tôi....muốn đến bệnh viện thăm mẹ, nghỉ ngơi sớm, mai tôi sẽ lại về".
"Được, cứ ", Tư Cần an tĩnh nằm lên giường, vẫn chưa , liền gắng gượng nở nụ cười, "Tôi sao, cần lo lắng".
Dung Ân dặn dò Tư Cần vài câu, t tình đã an ổn hơn, mới yên t xuống lầu.
Ánh đèn đường ảm đạm buông hạ, dưới bóng cây, bóng người cao lớn của người đàn ông bị kéo lê ra dài tít tắp.
Cô tiến về phía trước, nhưng lên xe, chỉ đứng yên bên cạnh.
Nam Dạ Tước ném ếu thuốc trong tay, sắc mặt u ám, mở cửa xe, "Lên xe!".
"Dung Ân nghiêng người nhìn anh, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu
tan, mở cửa bước lên, Nam Dạ Tước nới lỏng cà vạt, nhấn ga, lái xe phóng như bay.
"Tôi tiêm thêm cho cậu ta liều nữa, sẽ sao"
———
Chiếc xe xuyên qua những bóng cây, lao thẳng về phía trước, tốc độ
truước sau vẫn duy trì rất nhanh, người bên đường bộ dừng chân, có lẽ
chỉ kịp nhìn được đèn chiếu hậu thoảng qua trong chớp .
"Cô ta, là bạn của sao?", Sau hồi lâu trầm mặc, vẫn là người đàn ông chủ động phá vỡ tình thế bế tắc.
Dung Ân đưa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Không những là bạn bè, chúng tôi còn cùng loại người".
Tay cầm vô lăng của Nam Dạ Tước nắm lại chặt chẽ, ánh vẫn như cũ sáng như đuốc, "Cô nên biết rõ, ta hại Phi Vũ thành ra như vậy, tôi thể bỏ
qua".
Cô muốn nghe, dứt khoát nhắm chặt , đầu khẽ tựa lên cửa sổ xe, "Nam
Dạ Tước, chúng ta càng tiếp tục dây dưa, chỉ khiến cả hai chịu nhiều
thua thiệt, để tôi ".
"Sáng sớm tôi đã , suy nghĩ này, nên sớm thủ tiêu trước khi quá
muộn", giọng ệu người đàn ông toát ra nín nhịn cực ểm, cửa sổ xe đóng
kín đáo, nhưng Dung Ân vẫn nghe được tiếng gió thổi vi vút, rít lên từng hồi truyền đến bên tai.
"Anh quan t Hạ Phi Vũ, bị nhốt lại trong lồng vàng của anh hẳn nên là ta". Người đàn ông này quả thực quá đáng sợ, tình nguyện sống trong bần cùng kham khổ, cũng muốn tiếp tục là kẻ thứ ba phá bĩnh, Dung Ân nhìn
từng ánh đèn ảm đạm phía góc đường lần lượt tiếp nối nhau, nếu như có
thể, chỉ mong được quay trở về cuộc sống bình thường như trước đây.
Vài ngày gần đây, Dung Ân đã gửi hồ sơ đến vài ng ty, nhưng rồi đến
vòng phỏng vấn vẫn được nhận, biết nguyên do tại sao, nhưng, những vòng
khởi đầu bao giờ cũng rất thuận lợi.
Nam Dạ Tước dồn sức tg xe lại, đuôi xe lướt đường phía sau, rồi đỗ
lại ven đường, những ngón tay thon dài nắm thành quyền, "Dung Ân, rất có năng lực khiến người khác tức giận đến phát ên".
Đáy anh trào dâng phẫn nộ, biểu cảm sắc bén, người đàn ông này, nghĩ muốn cái gì, cũng dễ như trở bàn tay?
Dung Ân mải mê chìm trong nơi sâu thẳm nhất của đôi anh, bỗng nhiên
hiểu được, hóa ra trước này chính mình đã quá ngây ngốc, anh ta muốn
nghe lời, nên giả bộ nghe lời, anh ta muốn gì, nên liền đáp ứng vô ều
kiện, qua giai đoạn săn bắt đuổi vờn, sợ rằng , anh ta đã muố