
kẻ khác, sao có thể hiểu được tâm ý yên bình của anh?
Quan
Duy Lăng ba mươi lăm tuổi, là thượng tướng trẻ tuổi nhất của Đế quốc, nhìn về
những vì sao nơi Thiên Tế Lĩnh, không hối tiếc, cũng chẳng động lòng
Cũng
trong đêm đó, tại phủ Phó Tổng lý của Tạ Mẫn Hồng ở sát bên, có một người phụ
nữ trên tay tỏa ra khói thuốc, tựa vào lan can nơi ban công, lẳng lặng nhìn về
phía tường rào của Quan phủ cách vách.
Tạ
Mẫn Hồng nhìn người phụ nữ còn bắt mắt hơn ánh sao, dở khóc dở cười: "Tiểu
sư muội, trêu ai không trêu, lại trêu Quan Duy Lăng."
"Thế
nào? Anh đau lòng?" Hầu Manh nhả ra một vòng khói, cười khẽ vô cùng xinh
đẹp: "Người ngoài đều nói hai người có gian tình, chẳng lẽ là thật
sao?"
Tạ
Mẫn Hồng cười gằn: "Em có muốn thử xem không?"
Hầu
Manh nhả ra một ngụm khói lên gò má tuấn lãng của hắn: "Không thử, em chỉ
muốn Quan Duy Lăng. Yêu nữ mà....đương nhiên chỉ ăn thịt Đường Tăng thôi."
Sáng
hôm sau khi Quan Duy Lăng thức dậy, lại phát hiện trong vườn hoa xuất hiện một
vị khách không mời mà đến.
Yêu
nữ của ngày hôm qua, hôm nay lại ăn mặc đơn giản, áo T-shirt với quần dài thoải
mái. Mái tóc dài đượccột sơ sài, đang đứng trước bàn ăn của nhà mình, bưng bát
cháo cười với anh.
Yêu
nữ chính là yêu nữ. Cho dù ăn mặc như ở nhà, cũng là yêu khí tận trời, mê hoặc
mọi người.
"Thượng
tướng, dùng bữa sáng đi." Cô thướt tha duyên dáng ngồi xuống bàn ăn, vòng
eo nhỏ nhắn mềm mại, tươi cười thật xinh đẹp
"Sao
cô lại ở đây?" Quan Duy Lăng trừng mắt nhìn người bảo vệ ở bên cạnh
Bảo
vệ cũng không biết nói gì : "Thượng tướng, là Tạ Mẫn Hồng tướng quân đưa
cô ấy tới.Cô ấy nói..."
"Tôi
là người báo tin của Tạ Mẫn Hồng." Hầu Manh bắt chéo chân trước bàn ăn kim
loại, "Anh ấy đi công tác, đây là thư mà anh ấy gửi cho anh."
Quan
Duy Lăng nhận lấy một tờ giấy mỏng manh, vội vàng xem xong rồi ngẩng đầu:
"Báo của cô viết bài đắc tội với hắc đạo, chính phủ tất nhiên sẽ bảo vệ
cô, không nhất thiết phải tới nhà tôi."
Hầu
Manh ngậm cái muỗng, cười nhợt nhạt: "Thượng tướng, anh chưa nhìn mặt sau,
có Nguyên soái kí tên. Anh là theo lệnh của Nguyên soái để bảo vệ tôi."
Nhà
cửa từ trước đến nay quạnh quẽ, lại được quân sự hóa, bỗng nhiên có thêm một
người phụ nữ, đã vậy còn là một người phụ nữ phiền phức. Quan Duy Lăng không
mấy vui vẻ, cũng không quen. Anh cảm thấy mục đích Hầu Manh đến nhà mình không
đơn giản như vậy.Anh vốn là một nhà chỉ huy quân sự tài năng, lại không đoán
được mục đích của cô gái này.
Chỉ
là người phụ nữ kia dường như trời sinh đã rất rành rỏi, am hiểu trong việc
giao tiếp. Mới đến ở có hai ngày, vậy mà có thể mời được Nguyên soái phu nhân
cùng con đến Quan phủ tán gẫu.
Đêm
đó, Quan Duy Lăng bước vào nhà, chợt nghe thấy trong vườn hoa có tiếng cười vui
vẻ quen thuộc bay ra từ bụi cỏ vừa mới được cắt tỉa
Mà
khi anh nhìn thấy người đẹp bé nhỏ Cố Mặc Quân mặt mày nghiêm túc, và Cố Khanh
đang mỉm cười ôm đùi chị gái, cũng nhịn không được nụ cười tươi.
"Cha
nuôi!" Cố Khanh nhìn thấy anh đầu tiên. Cậu rời khỏi chị gái, vọt lại:
"Mẹ nuôi thật tốt thật tốt! Cha làm thế nào cướp được vậy?""
Quan
Duy Lặng im lặng trong nháy mắt, ôm lấy Cố Khanh nho nhỏ, lại nắm tay Cố Mặc
Quân, đi vào hoa viên.
"Cha
nuôi." Giọng nói thản nhiên của Cố Mặc Quân truyền tới, "Cô gái kia
quả thật là vợ tương lai của cha à? Tính cha thành thật, yêu đương cũng hãy nhớ
thận trọng"
Quan
Duy Lăng nhìn tiểu nha đầu mới năm tuổi đã mạnh mẽ tự đổi tên từ "Cố
Quân" thành "Cố Mặc Quân", lắc đầu khẳng định: "Không, cô
ấy chỉ sống nhờ ở đây thôi."
Anh
ngẩng đầu, nhìn đến bóng dáng bé nhỏ quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt
trong suốt cười dịu dàng: "Duy Lăng, em vừa mới kết bái với Hầu Manh, về
sau cô ấy chính là em gái em, ai không thuận theo ý cô ấy, chính là không nể
mặt mũi em."
Quan
Duy Lăng "....."
Bên
cạnh Hứa Mộ Triều, người phụ nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn kia híp mắt nhìn anh
cười: "Thượng tướng, vì sao làm ra vẻ như đang lâm trận gặp quân địch lớn
mạnh vậy? Sợ tôi ăn anh à?"
Quan
Duy Lăng bị cô nói đến không thốt được lời nào. Hầu Manh nhìn bộ dáng anh tay
ôm đứa nhỏ tay dắt đứa lớn, cô thở dài, nhìn Hứa Mộ Triều nói: "Đường
đường là Thượng tướng, lại trở thành vú nuôi của nhà chị."
Hứa
Mộ Triều cũngnói thật lạnh nhạt: "Đó là do tính cách của anh ấy, em không
nhìn ra sao?"
Hầu
Manh nhìn Quan Duy Lăng, ánh mắt dịu dàng khiến trong lòng Quan Duy Lăng dựng
lên cảnh giác.
"Nhìn
ra rồi." Cô đứng lên, mềm mại quyến rũ, lại vô cùng có tính xâm lược tới
gần anh đang trầm mặc: "Thượng tướng, anh cần giúp đỡ."
Quan
Duy Lăng khó có thể cự tuyệt thỉnh cầu của Hứa Mộ Triều. Cho dù trong lòng anh,
cô và Cố Triệt đã là vợ chồng, là người anh quý trọng hơn cả sinh mệnh và yên
lặng bảo vệ.
Cho
nên đêm nay, anh mới một thân quân phục, bị Hầu Manh cặp tay, nhận lấy đèn
flash từ đám phóng viên vừa khiếp sợ vừa nhiệt liệt.
"Tạo
ra chuyện xấu cùng tôi, cũng không mang đến lợi ích gì đâu." Anh hờ hững
nói với người phụ nữ đang choàng tay mình.
Cô
mặc một bộ vá