
iệt thự bằng đá cẩm thạch trắng dưới ánh đèn mờ ảo
ven hồ có một vẻ đẹp an tĩnh mà cao quý.
Chiếc
xe sang trọng sau khi được thủ vệ kiểm tra ở cửa chính thì lái vào đậu trong
sân. Những người đàn ông đi giày Tây, mang theo những cô bạn gái đoan trang ưu
nhã, được dẫn người hầu đường đi vào bữa tiệc tổ chức ở tầng một biệt thự.
Quan
Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng mặc quân trang, đứng đợi ở đường mòn ven hồ. Thỉnh
thoảng có lại có người đẹp nổi tiếng đế đô đến cùng hàn huyên với hai ngôi sao
mới nổi của quân đôi, đồng thời cũng tò mò không biết tiểu thư nhà nào sẽ là
bạn gái của hai người tối nay.
Trên
mặt hai người vẫn duy trì nụ cười thân thiện, liếc chừng bãi đậu xe. Cho đến
trước lúc bắt đầu tiệc rượu mười phút, hai mắt Tạ Mẫn Hồng mới sáng lên: “Đến
rồi.”
Hai
người vội vàng bước ra nghênh đón.
Khi
chiếc xe dài màu xám tro vững vàng dừng lại, một người đẹp cao gầy mặc váy dạ
hội màu trắng, ưu nhã nghiêng người bước xuống xe. Ngay lập tức có không ít
người nhìn sang rối rít hỏi thăm cô.
Mà Cố
Linh, “chị em bà con xa” của Nguyên soái Cố Triệt, con gái của một thương gia
miền Nam trong truyền thuyết, bước vào giới xã giao đế đô dĩ nhiên đã trở thành
tiêu điểm theo đuổi của các vị công tử từ lâu.
Sau
đó, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, cô đưa tay ra đỡ một người phụ nữ
khác xuống xe.
Nếu
như Cố Linh diễm lệ như hoa hồng, rạng rỡ bốn phía; thì cô gái trẻ tuổi này lại
tươi mát như một đóa hoa lan mềm mại nhẹ nhõm.
Váy
dây màu xanh nhạt, tôn lên vóc dáng thon gọn hấp dẫn của cô. Chiều dài chiếc
váy qua đầu gối một đoạn, lộ ra bắp chân thon thả trắng nõn; mái tóc dài màu
đen mềm mại như tơ xõa tung trên đầu vai, làm nổi bật gương mặt trang điểm nhàn
nhạt trong veo như ngọc, hết sức động lòng người của cô.
Bông
tai ngọc bích tô điểm cho vành tai trắng như tuyết. Dây chuyền kim cương được
chế tác tinh xảo, khiến làn da Hứa Mộ Triều càng thêm non nớt trắng nõn. Tươi
mát mà không đơn điệu, trong nét hồn nhiên lại lộ ra vài phần cao quý.
Mà
khi cô đứng yên trước xe, đôi mắt đen nhánh trong suốt như nước hồ thu. Ánh mắt
thoáng chút khẩn trương, rồi lại thản nhiên trong trẻo, vừa có sự hào sảng của
phái nam nhưng vẫn không mất đi vẻ linh động dịu dàng.
Không
phải giai nhân tuyệt sắc, nhưng cũng đủ để ánh mắt mọi người không kìm chế được
phải dừng lại trên người cô. Bọn họ rối rít suy đoán, đây là con gái nhà ai, vì
sao chưa từng nghe tên? Chẳng lẽ cũng là người của Cố thị?
Tạ
Mẫn Hồng chọt chọt Quan Duy Lăng đang ngẩn người, còn Cố Linh cười ha ha đi
thẳng về phía trước khoác cánh tay của anh ta.
Lúc
này Quan Duy Lăng mới phản ứng lại, anh ta đang đứng trong tối, nhờ có màn đêm
che giấu nên khuôn mặt màu lúa mạch thoáng ửng hồng không bị ai phát hiện. Anh
đi lên trước, im lặng đưa tay về phía cô.
Bộ
váy này, thật sự rất hợp với cô. Dưới ánh trăng, cánh tay của cô mảnh khảnh
trắng nõn đến không thể tin nổi. Nhìn cánh tay trái mang găng tay trắng của cô
khoác vào khuỷu tay mình, Quan Duy Lăng hơi ngẩn ra.
Hứa
Mộ Triều sớm đã quyết định, hôm nay nhất định phải thay Thú Tộc chinh phục
những thành kiến của xã hội thượng lưu nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ để mọi thứ
đều hoàn mỹ nhất. Giờ phút này bạn trai bên cạnh còn là Quan Duy Lăng đàng
hoàng đứng đắn, càng khiến lòng tin của cô tăng lên gấp bội. Cô cười nói: “Quan
lớn à, tối nay. . . . . . phải nhờ anh chiếu cố rồi.”
Không
ngờ Quan Duy Lăng nghiêng đầu nhìn cô, cũng không cười giỡn mà lại trịnh trọng
gật đầu.
Anh
ta quả nhiên. . . . . . là một người nghiêm túc!
“Hứa
tiểu thư là người Thú?” Cục trưởng Bộ Tài Chính hơn ba mươi tuổi kinh ngạc há
hốc mồm, Tiết nhị công tử, con trai ngài hiệu trưởng đại học Đế Đô đứng bên
cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Hứa
Mộ Triều mỉm cười gật đầu.
Cố
Linh ở bên cạnh thổi gió: ” Lúc còn ở Thú Tộc Hứa tiểu thư là Tướng quân, rất
được Cố Nguyên soái coi trọng!”
Vị cục
trưởng kia nhanh chóng che giấu sự lúng túng, miễn cưỡng khôi phục nụ cười:
“Một cô gái thanh nhã như vậy, xem ra tôi phải thay đổi cách nhìn về Thú Tộc
rồi.”
Từ
một khắc Hứa Mộ Triều bước vào cửa, Tiết nhị công tử đã say mê cô. Giờ phút này
nghe nói cô là người Thú thì càng thêm hưng phấn tò mò. Anh ta thầm nghĩ nếu
như mình dẫn cô đến chỗ đám bạn giới thiệu thì oai biết nhường nào. Nghĩ vậy,
anh ta liền không chút kiêng kỵ nhìn cô chằm chằm cười nói: “Được quen biết cô
là vinh hạnh của tôi! Hôm nào rảnh rỗi tôi sẽ giới thiệu mấy người bạn của tôi
làm quen với cô nhé.”
Hứa
Mộ Triều mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng không ưa loại con nhà giàu này cho
lắm.
Sau
khi cô khiêu vũ mở màn với Quan Duy Lăng, đã hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi
người. Đám người Cố Linh mang theo Hứa Mộ Triều dùng thân phận người Thú giới
thiệu với hết nhóm quan lớn này đến nhóm quý tộc khác. Có người tỏ vẻ thân
thiện, cũng có người hết sức khiếp sợ khinh thường. Cũng có không ít thanh niên
tài tuấn tràn đầy hứng thú với phụ nữ bán thú. Thậm chí nói những lời ám hiệu
hẹn hò nhưng đều bị Cố Linh nhẹ nhàng cản lại.
Vũ
khúc