
lại vang lên lần nữa, Quan Duy Lăng đưa Hứa Mộ Triều vào sàn nhảy lần thứ
hai. Chỉ là lần này, ánh mắt của mọi người sáng trưng như đèn pha nhìn chăm chú
vào đôi kim đồng ngọc nữ.
Hứa
Mộ Triều vẫn mỉm cười, vẫn mặc Quan Duy Lăng dìu cô nhẹ nhàng xoay tròn trong
sàn nhảy. Kỹ thuật của anh ta không xuất sắc lắm, còn cô chỉ mới học tạm ở chỗ
Cố Linh được mấy hôm nên gót giày màu đen không tránh khỏi vài lần dẫm lên đôi
ủng quân nhân của Quan Duy Lăng.
“Thật
ngại quá. . . . . .” Cô nhỏ giọng nói.
“Không
sao.” Anh vẫn vòng tay trên bờ eo mảnh khảnh của cô, đôi mắt đen thăm thẳm dưới
hàng mày rậm, nhìn chăm chú vào dung nhan thanh lệ của người phụ nữ trước mắt.
Cho
dù là Hứa Mộ Triều, bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy cũng không chịu nổi. Trên
mặt thoáng ửng đỏ, trực tiếp hỏi: “Nhìn đủ chưa vậy?”
Quan
Duy Lăng lập tức quay đầu đi chỗ khác, đường cong kiên nghị trên gò má dường
như cũng từ từ nhuộm hồng.
“Thí
nghiệm. . . . . . Cô phải khổ rồi.” Anh ta chợt nhỏ giọng nói, “Chỉ là người
máy thật sự quá thần bí, để tiêu diệt tất cả những nguy hiểm chưa biết, tôi
buộc phải phục tùng mệnh lệnh. . . . . . Là tôi đã không thực hiện đúng lời cam
kết.”
“Không
sao cả. . . . . .” Hứa Mộ Triều cũng không thật sự trách anh ta, cười nói, “Bản
thân tôi lựa chọn để Cố Nguyên soái xử lý thì đã không tức giận vì những chuyện
này rồi. Lần trước chỉ là nói lẫy thôi, anh yên tâm, tôi sẽ tính món nợ này lên
đầu Cố Nguyên soái.”
“. .
. . . .”
Bên
ngoài sàn nhảy, Tạ Mẫn Hồng một tay quàng vai Cố Linh, cười nói: “Hôm nay có
coi là thành công không?”
Cố
Linh gật đầu: “Mặc dù cô ấy không phải loại con gái trời sinh am hiểu xã giao
nhưng cũng khéo léo hơn tưởng tượng của tôi nhiều lắm. Trước lạ sau quen, tham
gia những hoạt động này nhiều, mọi người cũng sẽ hình thành thói quen tự nhiên
tiếp nhận.”
“Trang
đầu báo đế đô ngày mai, nhất định sẽ là cô ấy.”
Cố
Linh đột nhiên bật cười: “Còn cần anh nói sao, Bộ trưởng bộ văn hóa giáo dục đã
sớm an bài xong xuôi. ‘ Thục nữ Thú tộc làm người ta kinh ngạc’! ‘ Còn tuyệt
vời hơn cả mỹ nữ ngây thơ nhất ’. . . . . . Tựa đề như vậy không tệ chứ? Tiếp
theo đây, sẽ dẫn dắt dư luận đến việc thảo luận địa vị Thú Tộc. Phái học viện
sẽ đứng ra, ủng hộ nhân quyền của Thú Tộc. Sau đó báo quân sự sẽ báo cáo năng
lực tác chiến của Hứa Mộ Triều, đắp nặn cô ấy thành một người phụ nữ tài mạo
song toàn.”
Chỉ
chớp mắt, Hứa Mộ Triều đã bước vào giới xã giao đế đô hơn một tháng. So với lần
lộ diện chấn động đầu tiên, các vị quan lớn tài phiệt cũng đã quen với sự tồn
tại của một cô gái thanh nhã có bối cảnh thần bí, chỗ dựa hùng mạnh này.
Mà cô
ở trên chiến trường nhiều năm, cũng biết rất nhiều chuyện kỳ lạ thần bí về Thú
Tộc, Zombie, phong thổ, thêm cách nói năng hào phóng khôi hài, cũng khiến không
ít người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú.
Tối
nay là Tiệc đầy tháng của con gái thị trưởng, những người có máu mặt trong
thành đều đến. Hứa Mộ Triều mặc một bộ váy đỏ, cầm ly rượu trong tay đứng trên
ban công rộng rãi, bên cạnh có năm sáu người thanh niên đi theo.
“Mộ
Triều, tôi có nuôi vài lứa ngựa tốt ở thành Tây, Chủ nhật cô có hứng thú đi xem
một chút không?” Phùng Tam công tử nhà giàu nhất thành cười rạng rỡ như cây
ngọc đón gió.
“Ừ!”
Hứa Mộ Triều mỉm cười gật đầu.
Tiết
nhị công tử con trai hiệu trưởng đại học đế đô cũng là một thanh niên anh tuấn,
đã sớm thân thiết với Hứa Mộ Triều liền lườm Phùng tam công tử một cái: “Chỉ
mời cô ấy á? Cậu định cho tôi ra rìa sao?”
Phùng
tam cười ha ha, ôm vai họ Tiết: “Những con ngựa của tôi rất là hung dữ, Mộ
Triều là cao thủ dĩ nhiên là không thành vấn đề. Còn anh. . . . . . nhã nhặn
như vậy liệu có thuần phục nổi không?”
Tiết
Nhị cũng cười, đấm vào ngực anh ta một đấm. Một người thanh niên khác cũng cười
nói: “Nói mới nhớ, tôi muốn hỏi một vấn đề, Mộ Triều đừng cảm thấy bị xúc phạm
nha. . . . . . Mặc dù ai cũng biết cô là người Thú, nhưng không rõ lúc cô biến
thân có hình dạng như thế nào, thật sự khiến người ta tò mò! Hôm nào có thể
biến hình cho chúng tôi mở rộng tầm mắt không?”
Những
người khác nghe vậy thì đều sửng sốt, nhìn về phía Hứa Mộ Triều. Cả Tiết nhị và
Phùng tam đều nơm nớp sợ cô không vui. Nhưng thật sự bọn họ cũng cảm thấy rất
hứng thú.
Hứa
Mộ Triều liếc mắt nhìn người thanh niên vừa hỏi vấn đề này, hắn họ Tống là con
thứ hai của Phó bộ trưởng Bộ công nghiệp. Tuy rằng anh ta vẫn đi theo mọi người
lôi kéo làm quen với cô nhưng cô cảm thấy anh ta có cái gì đó âm trầm, rất
khác.
Tại
sao lại muốn tiếp cận mình? Rất thú vị.
“Tôi
biến thân. . . . . . trông sẽ rất kinh khủng .” Cô nói nửa đùa nửa thật, “Khi
thú tính bộc phát , các vị có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Mọi
người sửng sốt, Phùng Ba cất tiếng cười to: “Nếu như thú tính của cô bộc phát,
tôi nghĩ sẽ có hơn một nửa số quý ông tối nay nhiệt liệt mong chờ.”
Mọi
người cười ha ha, sắc mặt Hứa Mộ Triều ửng đỏ.
Hồi
mới bắt đầu tiếp xúc, cô cũng không có hảo cảm với những thiếu gia nhà giàu
này. Nhưng lần một lần hai, cô phát hiện thật r