
để hong khô mái tóc ướt. Hai anh em họ
đang ở trong phòng Kumarayana, không biết Rajiva muốn nói gì với họ. Tâm trạng
tôi rối bời, vì sao hôm nay cậu ấy về đây? Sư phụ Banhuddata còn ở chỗ cậu ấy
không?
Cửa
phòng Kumarayana bật mở, cắt ngang dòng suy tư của tôi. Sắc mặt Pusyseda tái
nhợt, thấy tôi, cậu ta bước đến và ôm tôi vào lòng. Tôi cắn răng vùng vẫy, tôi
không muốn Rajiva nhìn thấy cảnh tượng này.
- Ngải
Tình!
Pusyseda
giữ chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào:
- Mẹ
tôi…qua đời rồi…
Tôi
lặng đi, quên cả mong muốn vùng thoát. Thì ra, cậu ấy trở về để thông báo tin
này. Tôi ngước mắt lên, thấy Rajiva đứng trên bậc thềm trước cửa phòng cha. Nền
trời ảm đạm, bóng hoàng hôn đổ trên dáng hình cao gầy ấy, hắt xuống sân một
vòng nắng tròn buồn tẻ.
- Cậu
cả, phòng của cậu đã được dọn sạch.
Dù
Rajiva đã là một pháp sư nổi danh khắp vùng Tây vực, nhưng Kumarayana vẫn yêu
cầu mọi người trong phủ quốc sư gọi cậu là cậu cả. Phải chăng vì ông muốn nhắc
nhở con trai mình: rằng cậu vẫn luôn là một thành viên không thể thiếu của gia
đình?
Rajiva
khẽ gật đầu, bước xuống bậc thềm, đi về phía phòng mình, dường như không bận
tâm đến tôi và Pusyseda đang đứng trong sân. Lúc lướt qua tôi, đôi môi vẫn mím
chặt, vẻ mặt lạnh lùng, như muốn nói rằng: mọi sự trong thế tục không liên quan
gì đến cậu! Tim tôi như bị bóp nghẹt, nước mắt tuôn trào, bằng tất cả sức lực
của mình, tôi vùng thoát khỏi gọng kìm của Pusyseda.
- Ngải
Tình, sao vậy?
Pusyseda
sững sờ, cuống quít vỗ về tôi:
- Chị
khóc vì tôi, tôi vui lắm. Nhưng xin chị, đừng khóc nữa…
Tôi hất
tay cậu ta ra và vùng chạy về phòng, chốt cửa lại.
- Ngải
Tình, mở cửa ra!
Pusyseda
nhẫn nại gõ cửa, nhưng tôi mặc kệ. Lúc phiền muộn, tôi cho phép mình vùi đầu
trong chăn, thỏa sức hành hạ bản thân một đêm, để rồi sau đó sẽ bắt đầu một
ngày mới không còn bóng dáng của nỗi buồn. Trên đời này, không có trở ngại nào
là không thể vượt qua. Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại khóc?
- Khóc
vì mẹ tôi, không đáng đâu.
Tôi
chui ra khỏi chăn, đã thấy Pusyseda ngồi trước mặt. Cậu ta hình như chưa bao
giờ vào phòng tôi bằng cửa chính.
Tôi chưa
từng thấy Pusyseda trong tâm trạng phức tạp thế này bao giờ. Biểu cảm trên
gương mặt cậu là sự đan xen của nỗi buồn, sự tức giận và nỗi đau…
- Mẹ
chưa bao giờ quan tâm lo lắng cho gia đình này, bà lúc nào cũng chỉ một lòng tu
hành, để được giải thoát, để được lên cõi cực lạc, để không còn phải chịu kiếp
số luân hồi.
Pusyseda
nhếch môi cười, hơi thở gấp gáp chừng như rất xúc động.
- Tôi
không hiểu, cõi cực lạc ấy có gì tốt đẹp hơn thế giới hiện thực chứ? Vì sao nó
quan trọng hơn cả chồng và con trai bà?
Cậu ta
cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu.
- Trong
lòng bà chỉ có anh trai tôi mà thôi. Bà sinh tôi ra chỉ để có người nối dõi
tông đường, để hoàn thành nghĩa vụ với nhà chồng mà thôi. Thế nên bà đã ra đi
cùng anh trai, bỏ tôi ở lại. Hai mươi mốt năm qua, tôi gặp bà được mấy lần? Bao
nhiêu năm qua, cha tôi ngày đêm thương nhớ bà, còn bà thì sao? Tu hành đắc đạo
thành Phật khiến con người trở nên lạnh lùng, vô cảm như vậy ư?
Pusyseda
đột ngột đứng lên, đầu ngẩng cao, giọng nói dõng dạc:
- Người
ta muốn thành Phật, tôi thì không. Muốn thành Phật thì phải từ bỏ mọi tình cảm
thế tục, như thế có gì vui đâu. Tôi thà sa xuống địa ngục A tì còn hơn phải o
ép bản thân mình trong kiếp này. Đời người được mấy mươi năm. Kiếp sau tôi
chẳng cầu được làm người, chỉ cần kiếp này được làm những gì mình thích thì
kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng chẳng sao.
Tôi bất
ngờ đến quên cả khóc. Pusyseda chưa bao giờ bộc bạch với tôi những suy nghĩ sâu
kín này. Phải chăng thái độ ngông nghênh, giễu đời giễu người của cậu là hành
động phản kháng trước quyết định từ bỏ gia đình của mẹ cậu? Phải chăng cậu đang
ra sức vẽ nên viễn cảnh tăm tối, tuyệt vọng của thế giới sau cái chết để chống
lại giáo lý Phật giáo?
- Con
người tồn tại giữa trời đất, chỉ như bóng câu qua thềm, thoắt đến, thoắt đi.
Tôi kéo
chăn, bước xuống giường, đến bên Pusyseda, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
-
Pusyseda, trân trọng đời sống hiện thực không có gì là xấu.
Cậu ta
quay lại nhìn tôi chăm chú:
- Ngải
Tình, chị không cho rằng tôi là kẻ hư hỏng đấy chứ?
Ở một
nơi mà người người kính Phật, người người ngóng đợi một kiếp sau tươi đẹp như
Khâu Từ, thì suy nghĩ của Pusyseda quả là không thể chấp nhận được.
Nước
trên mặt đất
Chia
về muôn hướng
Người
nào phận nấy
Chẳng
nên than phiền
Đó là những
câu thơ của Bào Chiếu.
-
Pusyseda, những điều cậu nghĩ, những việc cậu làm thể hiện khát khao sống và
tận hưởng cuộc sống thực tại của cậu.
Có
điều, khi không thực sự có tình yêu, thì những trò vui trăng hoa tuyết nguyệt
ấy liệu sẽ kéo dài được đến khi nào?
- Không
có tình yêu ư?
Miệng
lẩm nhẩm, ánh mắt cậu ta trở nên mơ hồ.
- Có lẽ
có, nhưng cậu không hề biết. Cậu không dám thừa nhận rằng cậu yêu mẹ. Vì yêu
mẹ, nên cậu muốn biết cảm giác ấm áp khi sà vào lòng mẹ như thế nào. Vì yêu mẹ
nê