
da
đột nhiên sáp lại gần tôi, ánh mắt hút hồn chăm chú quan sát biểu cảm của tôi,
hỏi khẽ:
- Chị
có yêu tôi không?
-
Không.
Tôi cố
gắng để giọng nói của mình là rõ ràng và chắc nịch.
- Cậu
giống như em trai tôi. Đừng quên, tôi hơn cậu ba tuổi đó.
- Nhưng
chị là tiên nữ, chỉ vài năm nữa tôi sẽ nhiều tuổi hơn chị. Khi tôi trở nên già
nua, chị vẫn trẻ trung như bây giờ.
Lại
là vấn đề đó. Tôi phải giải thích thế nào để có thể xóa bỏ hoàn toàn lời nói
dối đáng ghét ngày ấy?
-
Pusyseda…
Ánh mắt
Pusyseda bỗng rực sáng, cậu ta vội vàng ngắt lời tôi:
- Thôi
được, nếu chị không thích thì sau này tôi sẽ hạn chế ôm chị.
Vẻ
phong lưu, lãng tử quen thuộc đã trở lại.
-
Nhưng, thỉnh thoảng ôm một cái, không sao chứ?
Chỉ
được vài phút nghiêm chỉnh, Pusyseda lại “hiện nguyên hình” rồi. Đúng là, giang
sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Ngày
cuối cùng của lễ hội Sumuzhe, Pusyseda không cần ngồi xổm trước mặt tôi và nhọc
lòng gào thét tôi thức dậy nữa. Giấc mơ cùng Rajiva đi ngắm mặt trời mọc đã tan
biến khi âm thanh tiếng kèn Xô – na và tiếng cười nói hoan hỉ vẳng tới bên tai
tôi.
- Ngải
Tình, dậy đi! Tôi chưa từng thấy cô gái nào thích ngủ nướng như chị. Hôm nay là
ngày sôi động nhất của lễ hội Sumuzhe đấy.
Miệng
làu bàu, mắt vẫn nhắm chặt, tôi nuối tiếc giấc mơ đẹp. Rajiva và tôi chỉ có thể
tay trong tay đi bên nhau trong mơ mà thôi!
- Chị
còn không chịu dậy, tôi sẽ bế chị lên đó.
Tôi bật
dậy, nhanh như tên bắn.
Chúng
tôi đeo mặt nạ ra phố, vừa bước chân ra cổng, mắt tôi đã hoa lên vì cảnh tượng:
đường phố ngập nước, ai nấy áo quần ướt sủng, nhưng dường như mọi người đều
không bận tâm.
- Đây
là…
- Đi
nào, rồi chị sẽ thấy, ngày hội này thú vị ra sao…
Tiếng
nhạc rộn rã vang lên nơi góc phố, Pusyseda kéo tay tôi chạy như bay về hướng
đó.
Một
chiếc xe ba gác chầm chậm tiến đến, trên xe có vài ba người đang thổi kèn Xô –
na, một thùng nước lớn bằng gỗ và hai chàng thanh niên to khỏe đang múc từng
gáo nước, té lên người đi đường, miệng hô vang: “Năm mới phát đạt, tai ương
không còn”. Nhà nào nhà nấy mở rộng cửa, đặt một thùng nước trước nhà và có chủ
nhà cũng đang ra sức múc nước trong thùng hất về phía những chiếc xe ba gác.
Không nhìn rõ gương mặt những người đang tắm trong làn mưa nước vì họ đeo mặt
nạ, nhưng tôi nghe thấy tiếng cười ha hả, sảng khoái ngân vang không dứt của
họ. Họ khiến tôi trở nên phấn chấn vì tôi đang được chứng kiến lễ hội té nước
của 1650 năm về trước.
Gã lãng
tử nhanh nhẹn né được một gáo nước, nhưng tôi thì lãnh đủ, áo váy dầm dề.
- Đi
nào, Ngải Tình.
Pusyseda
nắm tay tôi, ánh mắt hoan hỉ.
- Chúng
ta đi té nước nào!
Gã lãng
tử kéo tôi quay lại phủ quốc sư. Một chiếc xe ba gác dùng ngựa kéo, trang trí
rất đẹp đang chờ sẵn trong sân, trên xe đã có một thùng nước lớn. Pusyseda bố
trí một thanh niên điều khiển cỗ xe, hai người phụ trách thổi kèn Xô – na. Sau
đó, cậu ta đỡ tôi lên xe và tự mình vọt lên theo bằng một cú nhảy điệu nghệ.
Pusyseda ấn vào tay tôi một chiếc gáo, rồi quay ra hô anh chàng phu xe: Đi nào!
Cỗ xe di chuyển, tiếng kèn Xô – na vang lên, chúng tôi tuần du qua các góc phố
và thỏa sức đắm mình vào lễ hội té nước trong âm thanh náo động và bầu không
khí rộn ràng, vui nhộn ấy.
Tôi
từng đến Thái Lan vào dịp năm mới theo lịch của người Thái, đó là ngày hội
Songkran mà chúng ta thường gọi là ngày hội té nước. Trên đường phố Bangkok, ai
nấy đều cầm một khẩu súng nước, những chiếc xe bán tải nối đuôi nhau diễu hành.
Khi tiếng nhạc dồn dập, vút cao, các bạn nam nữ thanh niên hò reo múc nước
trong những chiếc thùng nhựa cỡ lớn đặt trên xe, tới tấp té, hất vào người đi đường.
Khi di chuyển đến nơi tập trung đông người, các xe dừng lại và cuộc “thủy
chiến” diễn ra sôi động giữa các “chiến sĩ” té nước. Thậm chí khi chiếc xe bán
tải dừng đỗ song song với những chiếc xe bus công cộng trên đường, các chiến sĩ
không ngần ngại té nước vào xe bus. Người bị té ướt, ai nấy đều cười vui vẻ.
Nhưng hồi đó tôi chỉ là khán giả, đứng bên đường quan sát, tuy cũng bị té ướt,
thậm chí một nhóm các bạn trẻ người Thái tôi không hề quen biết còn chạy tới,
bôi lên mặt tôi một thứ phấn trắng gì đó, nhưng chưa bao giờ tôi chính thức
tham gia vào trò chơi té nước và chơi hết mình như ở lễ hội này.
Trên
đường phố Khâu Từ, mọi người mải mê đùa vui, chúng tôi té nước vào người đi
đường và họ té nước lại chúng tôi. Khi gặp những chiếc xe ngựa đi ngược chiều,
chúng tôi dừng lại, một cuộc thủy chiến diễn ra, các chiến sĩ vừa ra sức “chiến
đấu” vừa hô vang những lời chúc tốt lành. Lúc đầu tôi còn e dè, chỉ múc những
gáo nước nhỏ và hất nhẹ về phía mọi người. Nhưng sau khi bị “tấn công” tới tấp,
quần áo ướt sủng, tôi hăm hở lao vào cuộc chiến và liên tục “chào hỏi” người đi
đường bằng những gáo nước đầy tràn. Vừa chiến đấu vừa né trái né phải tránh đòn
“phục thù”. Khâu Từ đang là mùa hè, thời tiết oi bức, được tắm trong nước thế
này thật dễ chịu. Tôi gào thét khản cả cổ, chưa bao giờ tôi được vui chơi thỏa
sức như hôm nay! Trên phố