XtGem Forum catalog
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326120

Bình chọn: 9.5.00/10/612 lượt.

áy móc đã được cải tiến rất nhiều. Tôi không còn cảm giác khó chịu khi

bay vào không gian như những lần trước nữa. Tuy vậy, vẫn không thể xác định được

địa điểm và thời đại mà tôi sẽ đến, chỉ có thể ước tính đó là khoảng thời gian

hai nghìn năm trước. Sai số là năm trăm năm, tức là nơi tôi đến có thể ở vào

khoảng niên đại từ cuối thời Chiến quốc cho đến cuối thời Nam Bắc triều. Với

kinh nghiệm của lần “vượt” trước, tôi vẫn quyết định mặc một bộ Hán phục to

rộng, lả lướt. Trang phục này rất đại chúng và là trang phục được thịnh hành

lâu nhất trong lịch sử.

Tôi

quan sát và đánh giá tình hình trước mắt. Những điểm tương đồng về địa hình

giữa hai lần “vượt” cho tôi một linh cảm mạnh mẽ rằng, tôi đã trở lại nơi ấy!

Do vậy, tôi trở nên bình tĩnh hơn, tôi bắt đầu nghĩ cách để ra khỏi sa mạc và

tìm đến nơi có bóng người. Phóng tầm mắt ra xung quanh, nhận thấy mình đã rơi

xuống vùng ven sa mạc, cạnh đó là rừng dương và những khóm liễu đỏ thấp lè tè.

Rừng dương xa xa nom có vẻ um tùm, xanh tốt, tôi quyết định đi về hướng đó.

Bây giờ

đã là cuối tháng năm, buổi trưa trên sa mạc oi bức khủng khiếp, vì vậy thứ mà

tôi cần nhất lúc này là nước. Rừng dương rậm rạp là thế, nguồn nước chắc chắn ở

không xa. Khi một hồ nước to bất ngờ xuất hiện trước mặt, tôi mừng rỡ khôn tả,

lao như bay về phía ấy.

Thật

không ngờ, giữa vùng sa mạc mênh mông thế này lại có một hồ nước lớn đến vậy.

Và điều quan trọng hơn cả là ven hồ có người, không phải một người mà là một

đám đông. Không có niềm vui nào bằng niềm vui nhìn thấy đồng loại giữa chốn

hoang vu này, tôi ba chân bốn cẳng lao về phía họ. Nhưng chưa đến nơi, tôi đã

phải đột ngột hãm tốc độ. Phản ứng đầu tiên của tôi sau đó là quay đầu, chạy

thục mạng về hướng ngược lại. Nhưng chưa được mấy bước, một mũi tên vút tới,

cắm “phập” xuống cạnh bàn chân tôi, tôi sợ hãi dừng lại, giơ hai tay lên cao:

- Đừng

bắn! Tôi xin hàng!

Tôi bị

giải đến chỗ đám đông kia, có khoảng hai mươi người. Nhìn cách ăn mặc và tướng

tá của đám người đó, toàn những tên mặt mày dữ tợn, hình hài quái dị, đúng là

một đám kẻ cướp. Còn khoảng chục người nữa thì đang quỳ dưới đất, tay chân bị

trói chặt, run rẩy lo sợ, len lén nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông, có lẽ họ là

người Ba Tư. Cạnh đó có khoảng hơn chục con lạc đà cõng trên lưng rất nhiều

hàng hóa, vẫn thản nhiên, mải mê gặm cỏ. Tôi đoán ra ngay đó là một đội lái

buôn giữa đường gặp cướp.

Phải

nói rõ điều này, nơi tôi tiếp đất cách con đường tơ lụa không xa, mà trên con

đường này thường xuyên xảy ra nạn giặc cướp. Tôi chưa bao giờ phải giao tranh

với ai, lẽ nào lần này buộc phải sử dụng vũ khí? Có một khẩu súng gây mê loại

nhỏ trong áo chống phóng xạ của tôi, sếp dặn rằng, nếu không đến mức nguy cấp

thì không được phép sử dụng, vì đó là sản phẩm của thời hiện đại, có thể làm

thay đổi lịch sử. Sếp lúc nào cũng căn dặn không được làm gì khiến lịch sử thay

đổi, nhưng thầy có nghĩ rằng, bản thân việc tôi vượt thời gian trở về đây cũng

là một hành động làm thay đổi lịch sử?

Bọn

cướp đang bàn bạc với nhau bằng tiếng Tochari mà tôi có thể nghe hiểu, với

giọng địa phương lơ lớ, không phải khẩu âm Khâu Từ.

Tôi vắt

óc nghĩ cách thoát thân. Tôi không giàu bản lĩnh như Huyền Trang, có thể dùng

lời lẽ khuyên giải đám giặc cướp ngài gặp trên đường đi Tây Trúc thỉnh kinh

buông gươm đao quy y cửa Phật. Vì vậy, sau khi quan sát hết lượt và đánh giá

tình hình giữa ta và địch, tôi quyết định: bắt giặc phải bắt tên cầm đầu trước.

Tôi khẽ

đưa tay vào trong áo và chạm vào khẩu súng, cũng may chúng cho rằng tôi chỉ là

cô gái yếu đuối nên không trói chân tay tôi lại như những người Ba Tư kia. Tôi

nở nụ cười ngọt ngào với tên râu quai nón đang ngồi ung dung nhai thịt trên tấm

thảm, hơi nhích về phía hắn một chút, cất giọng Tochari lơi lả:

- Đại

Vương…

Cắn

răng thật chặt để xua đuổi nỗi sợ hãi đang khiến toàn thân nổi da gà.

Hắn

cười híp cả mắt, chìa bàn tay nhầy nhụa về phía tôi. Tôi tiến lên phía trước

một bước, làm điệu bộ chuẩn bị ngả vào lòng hắn, rồi đột ngột rút súng chĩa vào

hắn và bắn. Súng gây mê này thật lợi hại, tên cầm đầu chưa kịp có phản ứng gì

đã ngã lăn xuống đất. Nhân lúc đàn em của hắn còn đang ngơ ngác không hiểu

chuyện gì xảy ra, tôi lập tức hạ thêm năm tên đứng gần nhất và lấy giọng uy

hiếp những tên còn lại:

- Bỏ vũ

khí xuống, ta sẽ tha mạng cho các người!

Hình

như vẫn chưa dọa được chúng, tôi tiếp tục quát:

- Đây là

loại độc dược “kiến huyết phong hầu”, thấy máu chảy tức là người đã chết, các

ngươi không sợ thì đến đây mà thử!

Có lẽ

vũ khí lợi hại của thế kỷ XXI đã khiến bọn cướp kinh sợ, hơn chục tên còn lại

hoang mang nhìn những tên đang nằm bất động trên mặt đất. Thực ra tôi chỉ dọa

chúng thế thôi, khẩu súng gây mê của tôi rất nhỏ, chỉ có thể bắn vào đối phương

ở khoảng cách dưới năm mét. Thế nên, khi thấy bọn cướp buông hết các thứ đao,

cung, kiếm… tôi khẽ thở phào, mồ hôi đầm đìa lưng áo. Tôi vội vàng chạy đến cởi

trói cho đám thương nhân kia, nhưng dây quấn quá chặt, tôi đành phải