
là phải lên đường, tôi muốn tắm rửa sạch sẽ. Đi tắm
thì có gì mà phải kể? Đúng là chẳng có gì để nói, nhưng vì lần này đã xảy ra
chuyện lớn. Bạn đừng hiểu nhầm, không như trong các tiểu thuyết mà bạn thường
đọc, hay có cảnh: nhân vật nữ đang tắm thì nhân vật nam xuất hiện đâu! Chuyện
“hay ho” ấy chẳng bao giờ đến với tôi cả! Sự thực là, khi tôi vừa tắm xong và
trở về phòng thì xảy ra chuyện lớn.
Lúc tôi
vừa đưa tay lên vặn đám tóc ướt vừa bước vào phòng thì thấy Pusyseda đang ngồi
nghịch chiếc đồng hồ vượt thời gian mà trước khi đi tắm tôi đã tháo ra và đặt
tạm trên bàn. Thấy tôi, chú nhóc hớn hở lắc lắc chiếc đồng hồ:
- Ngải
Tình, đồ chơi này hay quá, nó biết nhảy và kêu tích tắc tích tắc nhé, chị cho
em được không?
Tôi run
bắn. Khi ấy trời đang nắng to, ánh sáng tràn ngập căn phòng. Tôi chạy bổ đến
bắt lấy chiếc đồng hồ, nó hoạt động trở lại rồi! Đèn tín hiệu mà lúc trước tôi
ra sức bật lên nhưng không ăn thua giờ đây đang tích tắc đếm ngược. Trời đất
ơi, không biết Pusyseda đã chạm vào chỗ nào mà khởi động được cái đồng hồ chết
tiệt này? Thời gian đếm ngược là ba phút, giờ chỉ còn hai phút rưỡi. Tôi cố sức
nhấn nút dừng hoạt động, nhưng thứ quái gở này, lúc cần chạy thì nó không chạy,
lúc cần dừng thì nó nhất định không chịu dừng. Đầu óc rối bời, tôi không biết
phải làm sao nữa! Chuyện này xảy ra quá đột ngột, chỉ tắm một cái mà lúc quay
về đã gặp phải biến cố lớn thế này. Tôi nên đi hay ở?
- Ngải
Tình, chị làm sao vậy?
Tôi
giật mình ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe, ngây thơ đang nhìn tôi chớp chớp. Một
lát nữa chiếc đồng hồ sẽ phát ra tia phóng xạ, tôi không thể để cậu nhóc nhiễm
phải. Tôi vội vàng túm lấy Pusyseda, dùng hết sức đẩy cậu bé ra ngoài. Cậu bé
bị tôi túm chặt quá, mặt mũi tái đi vì sợ. Vừa đẩy cậu nhóc ra đến cửa đã nghe
thấy tiếng gào khóc ầm ĩ. Tôi cài then chốt cửa lại với tốc độ của vận động
viên điền kinh, tôi lao đến cạnh tủ tìm chiếc ba lô Northface, lôi ra chiếc áo
chống tia phóng xạ, động tác nhanh và dứt khoát, tôi cởi bỏ quần áo trên người
và không quên quay đầu ra phía cửa hét to:
- Pusyseda,
cậu nghe đây. Tôi là tiên nữ, bây giờ tôi phải quay về trời. Lát nữa sẽ có một
tia sáng xuất hiện, cậu phải nhắm mắt lại, không được nhìn tia sáng đó, nếu
không cậu sẽ bị mù đấy! Nhớ chưa?
Thực ra
không nghiêm trọng đến vậy, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu cậu bé nhìn thẳng vào
tia phóng xạ.
Cậu bé
sợ hãi, càng khóc to hơn.
- Đừng
sợ, tôi không biến mất, tôi chỉ quay về với thế giới của mình thôi. Ở trên
trời, tôi sẽ dõi theo cậu.
Tôi
không muốn lưu lại những ký ức đáng sợ trong tâm hồn cậu bé.
Mặc vội
chiếc áo chống tia phóng xạ lên người, tôi cảm thấy lạnh buốt, toàn thân nổi da
gà. Mặc kệ, thời gian sắp hết rồi. Tôi cuống cuồng kéo các loại khóa, bỗng nghe
tiếng Pusyseda bên ngoài nức nở:
- Chị
đừng đi! Pusyseda hứa sẽ không nghịch ngợm nữa, em sẽ nghe lời chị, chịu khó
học bài, chị đừng đi có được không?
Tôi thở
dài. Chiếc đồng hồ này chỉ sử dụng được một lần duy nhất, nếu không đi, tôi sẽ
phải ở lại nơi này mãi mãi. Tôi không giống những tình nguyện viên nữ khác,
vượt thời gian trở về thời cổ đại chỉ để vui thú yêu đương. Mục đích của tôi
rất rõ ràng, tôi đến đây để làm việc, nếu không quay về, giá trị của tôi sẽ
không được công nhận.
- Hãy nói
với Rajiva, cậu ấy sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, nhắc cậu ấy đừng quên
nhiệm vụ đến Trung Nguyên truyền bá đạo Phật!
- Chị có
quay lại nữa không?
Tôi
không biết, thực sự là không biết. Có lẽ duyên phận giữa chúng tôi chỉ đến đây
thôi. Tôi không biết sau khi quay về có tiếp tục công việc này hay không. Nếu
có, tôi không biết, lần vượt thời gian tới tôi có thể trở lại Khâu Từ hay
không. Đến được Khâu Từ, tôi cũng không biết khi ấy họ còn sống ở thời đại đó
không…
Tôi đội
mũ bảo vệ, đeo đồng hồ vào tay, chỉ còn ba giây. Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ
kịp gào to:
- Nếu cậu
chăm chỉ học hành, đọc thuộc “Kinh thi”, tôi sẽ trở lại…
Những
tia sáng chói mắt phát ra, tôi cảm nhận được cảm giác bay bổng, cưỡi mây lướt
gió quen thuộc, gan ruột tôi quay đảo tưởng như sắp vỡ tung. Một giây trước khi
mất đi ý thức, tôi chợt nhớ ra rằng tập giấy nháp với không biết bao nhiêu bức
vẽ kỳ công, cuốn sổ tay ghi chép toàn bộ tài liệu khảo sát dài mấy mươi vạn
chữ, những tập sách quý hiếm bằng tiếng Tochari tôi sưu tầm được, những vật
dụng sinh hoạt hàng ngày tôi mua ở chợ về và giấu dưới gầm giường, những quà
tặng của Jiva, Kumarayana và nhiều người khác và còn nữa, chiếc khăn lụa Atala
của tôi, tất cả, tất cả, tôi đều quên mang theo. Trời ơi, chuyến này tôi lỗ
nặng rồi!!!
Đưa tay
quờ quạng, thấy mềm mềm, mịn mịn. Mở mắt, vầng quang rực rỡ chiếu thẳng tới,
vội nhắm chặt lại. Vậy là lần tiếp đất này cũng rơi xuống sa mạc giống hệt lần
trước. Tôi quả là có duyên với sa mạc, có điều không biết hiện là thời đại nào
và nơi này có phải là nơi đó không. Tôi đứng lên, kiểm tra toàn bộ vật dụng
mang theo bên mình, rồi nhìn chiếc đồng hồ vượt thời gian đã được cải tiến. Tốt
rồi, đèn tín