
. Điều cấm kỵ này tôi đã biết từ lâu và cũng đã được chứng kiến.
Chúng
tôi vừa đi vừa trò chuyện, chẳng bao lâu đã đến quảng trường rộng lớn bên ngoài
cổng thành phía tây Khâu Từ. Những bức tượng Phật cao chừng bốn, năm mét tọa
lạc dọc hai bên con đường hướng ra quảng trường, tạo cho cảnh quan vẻ uy
nghiêm, trầm mặc. Giá như có thể bảo tồn đến thời hiện đại, chúng ta sẽ có một
di tích lịch sử nguy nga đến nhường nào.
Rajiva cho
tôi biết đây là nơi tổ chức một lễ hội lớn diễn ra năm năm một lần. Lễ hội lớn
này vốn là phong tục của Phật giáo, được tổ chức năm năm một lần và được chủ
trì bởi các quốc vương tại các quốc gia tín Phật. Đến lúc đó, không chỉ có các
cao tăng ở khắp mọi nơi tụ hội về, mà khách thập phương cũng nô nức kéo đến.
Trong thời gian diễn ra lễ hội, sẽ có rất nhiều các hoạt động như: giảng kinh,
biện kinh, phát lộc, cúng dường… Mọi chi phí đều cho quốc vương đài thọ.
Tôi đã
hiểu, ở Trung Nguyên cũng có lễ hội tương tự, gọi là “lễ hội mở”. Mở tức là
không che đậy, không giấu giếm, dù là tăng ni Phật tử hay dân thường đều được
đối xử bình đẳng như nhau.
Rajiva
yên lặng đứng chờ tôi đo đạc và vẽ hình chiếu bằng khung cảnh quảng trường. Tôi
phác hoạ các bức tượng bằng hình chiếu đứng vì tài vẽ tranh của tôi rất kém,
tôi cũng không muốn Rajiva phải chờ lâu, thiết nghĩ, tôi sẽ còn quay lại đây
nhiều lần và sẽ vẽ lại thật chi tiết. Rajiva dẫn tôi đi về phía tây bắc của
quảng trường, có một dòng sông hẹp chảy qua, nhưng mặt sông đã đóng băng. Bên
bờ đối diện là một ngôi chùa lớn, đồ sộ. Tôi muốn đến đó tham quan. Cây cầu bắc
qua dòng sông nằm trên triền núi phía xa. Vì muốn tiết kiệm thời gian và sức
lực, chúng tôi quyết định đi bộ qua sông băng.
Mặc dù
lớp băng đã kết lại và rất cứng, nhưng tôi là người sinh ra và lớn lên ở phía
nam sông Trường Giang, tôi không biết gì về kỹ năng trượt băng, hay đi trên
tuyết dày vào mùa đông mà đứa trẻ phương bắc nào cũng thành thạo. Tôi sợ sệt,
run rẩy, không dám đặt chân xuống mặt băng. Một bàn tay gầy guộc với những ngón
dài thanh mảnh chìa ra trước mặt tôi, không kịp suy nghĩ gì, tôi vội vàng nắm
chặt lấy. Bàn tay với hơi ấm mềm mại và một chút trơn ướt ấy thận trọng dắt tôi
đi, hai mắt tôi mở to, nhìn trân trân xuống mặt băng dưới chân, lo sợ sẽ bị
trôi tuột xuống một khe hở nào đó. Mãi mới sang được bờ bên kia, tôi thở phào
nhẹ nhõm, định ngẩng lên nói lời cảm ơn với Rajiva, bỗng thấy trước mắt toàn là
một vùng u tối với những chấm đen lốm đốm, khuôn mặt Rajiva cũng trở nên mờ ảo
phía sau màn sương u ám đó.
Tôi gào
lên:
- Rajiva,
sao tôi không thấy cậu?
Chợt
cảm thấy có một bàn tay che mắt tôi lại và một cánh tay khác vòng qua đỡ lấy
vai tôi, tôi nép vào một thân hình mảnh khảnh và được đưa đến một nơi có chỗ để
ngồi xuống.
- Đừng
sợ, cứ nhắm mắt lại, một lát nữa là không sao.
Hơi thở
của Rajiva thổi vào tai tôi, cảm giác gai gai. Từ bé đến lớn, tôi sợ nhất là
người khác thổi vào tai, nên với phản xạ tự nhiên, tôi lập tức né đầu, không
may lại va vào cằm của cậu ta. Hai chúng tôi cùng kêu lên một tiếng đau điếng.
- Có đau
không?
- Có đau
không?
Chúng
tôi đồng thanh cất tiếng hỏi thăm người kia, tôi hơi bất ngờ, nhưng chẳng muốn
nghĩ nhiều, đưa tay lên day đi day lại phần đỉnh đầu vừa va chạm, miệng không
ngừng xuýt xoa. Tôi đau dữ như vậy, Rajiva chắc cũng không dễ chịu gì, nhưng
cậu ta không hề kêu đau, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Một lúc
sau mới lên tiếng:
- Lỗi ở
tôi, lẽ ra nên nhắc cô đừng nhìn chăm chú xuống lớp băng ấy lâu quá.
Lại một
hơi thở nhè nhẹ trôi vào tai tôi, nhưng lần này tôi không dám tránh. Tôi hắng
giọng xua đi hơi nóng đang bừng lên hai má.
- Rajiva,
tôi sẽ không bị mù chứ?
- Không
đâu.
Nói là
không mà sao giọng cậu ta lại hơi run run. Tôi hoảng sợ, kéo tay áo Rajiva, vội
vàng hỏi:
Nếu tôi
bị mù thì phải làm sao?
Bàn tay
Rajiva vẫn che trên mắt tôi, cánh tay còn lại khẽ đỡ vai tôi. Mặc dù chỉ là
những động chạm khẽ khàng, nhưng qua lớp áo bông, tôi vẫn cảm nhận được cánh
tay gầy gò, mảnh khảnh của cậu ta. Cậu ta lẳng lặng đáp: không đâu, nhưng trong
ngữ điệu đã không còn sự run rẩy như lúc trước nữa. Tôi lấy làm khó hiểu, cậu
ta làm sao vậy nhỉ?
Ngồi
yên một lát, Rajiva bỏ tay xuống và bảo tôi mở mắt ra. Khuôn mặt thiếu niên
thuần khiết dần dần hiện ra sống động trước mặt tôi. Đôi mắt như hai vực nước
sâu đang chăm chú quan sát tôi với vẻ lo lắng, gương mặt vẫn đỏ ửng như gấc
chín. Chưa bao giờ chúng tôi gần nhau đến thế. Trong khoảnh khắc, dường như tôi
nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp.
Tôi
đứng bật dậy:
- Tôi
không sao, đi thôi.
Rajiva
bừng tỉnh, vội vàng lùi lại phía sau, khuôn mặt càng lúc càng đỏ, màu đỏ át cả
màu da bánh mật, đỏ đến tận phần cổ đã được che kín bởi lớp áo nâu sòng. Đây là
lần đầu tiên chúng tôi có những cử chỉ thân mật như vậy, đừng nói là Rajiva,
bản thân tôi cũng không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Tôi
bước đi vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ta hơi ngạc nhiên, vội vàng bước
theo tôi, khuôn mặt mãi vẫn c