
là phái Thiền Tông đề xướng giác ngộ,
“Icchantika (nhất xiền đề: chỉ hạng người thấp kém, thiếu thiện căn) cũng có
Phật tính”. Vì vậy, chỉ cần thành tâm khấn Phật, học Phật là có thể vứt bỏ đao
kiếm, lập tức thành Phật. Như thế thì thật thanh thản, thoải mái hơn sao!”
Rajiva
dần trở nên tươi tỉnh hơn, vẻ kiên định toát ra từ vầng trán rộng. Hình như một
quyết tâm mạnh mẽ đã được thiết lập.
- Mấy hôm
trước, tại một điện thờ bỏ hoang trong chùa Tsio- li, tôi đã tình cờ lượm được
một cuốn kinh thư, đó là kinh luận Đại Thừa. Tôi không cầm lòng được nên đã lén
mở ra đọc. Nhưng vì lo ngại sẽ gây ảnh hưởng xấu đến những bài giảng và sự dạy
dỗ của các sư phụ, tôi không dám nói cho ai biết tôi mong muốn được học theo
giáo lý mới kia đến thế nào. Hôm nay, sau khi luận đàm với Ngải Tình, tôi đã
biết mình phải làm gì. Khi trở về, tôi sẽ đọc lại cho các sư phụ và sư huynh
cùng nghe. Và ngày sau sẽ truyền bá rộng rãi giáo lý Đại Thừa, cứu rỗi và phổ
độ cho ngày càng nhiều chúng sinh thành Phật.
Cuốn
sách mà cậu ta nhắc đến, tôi thấy rất quen.
-
Rajiva, cuốn sách mà cậu tìm thấy đó có phải là cuốn “Kinh phóng quang” không?
Và có phải yêu ma đã vây lấy cậu, buộc cậu phải từ bỏ không?
Trong
truyện kể về Rajiva có đoạn viết: “Khi Kumarajiva mở ra đọc cuốn “Kinh phóng
quang”, thì đột nhiên chữ viết trên thẻ gỗ biến mất. Đại sư biết đó là do yêu
ma gây chuyện, nên quyết tâm đọc kinh càng lớn hơn. Thế là ma lực trở nên vô
hiệu, chữ viết lập tức trở lại và đại sư tiếp tục nghiên cứu sách. Bỗng nhiên,
trong không trung truyền đến một giọng nói: Ngươi là người tài trí, sao lại đọc
Kinh phóng quang? Sư đáp: Đồ yêu ma quỷ quái, hãy xéo mau đi! Quyết tâm của ta
lớn tựa đất này, không gì có thể lay chuyển được”.
Tất
nhiên là tôi không nghĩ cậu ấy thực sự gặp ma. Tôi tin rằng Tuệ Giảo viết lên
câu chuyện ly kỳ này mục dích là muốn nhấn mạnh, Kumarajiva đã gặp phải những
trở ngại tâm lý rất lớn khi quyết định thay đổi tông phái. Bởi vì, phải thay
đổi tín ngưỡng mà xưa nay bản thân vẫn sùng bái và tin theo là một việc vô cùng
đau khổ. Chắc chắn cậu ấy đã từng day dứt, do dự, thậm chí từng muốn bỏ cuộc.
Những ràng buộc tâm lý bao giờ cũng là trở ngại lớn nhất và khó dứt bỏ nhất.
Cậu ta
ngạc nhiên thốt lên:
- Kinh
phóng quang?
Rồi đọc
một lần tên cuốn sách bằng tiếng Phạn và gật đầu tán thưởng:
- Tên
sách dịch rất hay. Đức Phật tỏa ánh hào quang, chiếu rọi đến chúng sinh.
Rajiva
cân nhắc hồi lâu, rồi nói:
- Cuốn
kinh này nói rằng, việc truyền bá đạo Phật nhằm giúp cho người mù thấy được ánh
sáng, người điếc nghe được âm thanh, người câm có được tiếng nói, người gù được
thẳng lưng, khiến người ngông cuồng trở nên nghiêm chỉnh, người bối rối được
yên lòng, người bệnh được chữa khỏi, người ốm yếu được khỏe mạnh, người già
được trẻ lại, người rách nát được áo ấm. Phật pháp chiếu rọi, giúp cho chúng
sinh được bình đẳng như nhau, cư xử với nhau như cha mẹ, như anh chị em ruột
thịt. Đều có nghĩa là, mục đích của tu hành là nhằm cứu rỗi chúng sinh, chứ
không đề cao cá nhân đắc đạo. Những giá trị sâu sắc này, bản thân tôi hết sức
tán đồng.
Hai
hàng lông mày của cậu ta khẽ chau lại:
-
Nhưng, làm gì có ma quỷ nào quấy rối tôi?
Ánh mắt
thoáng qua một nét cười, suy nghĩ một lát, lại tiếp tục giải thích:
- Nếu
có, thì đó là những trở ngại tâm lý của chính tôi. Tôi không biết có nên học
theo giáo lý Đại Thừa hay không. Kể từ khi có được cuốn kinh này, tôi đã do dự
không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc có nên đọc hay không. Đọc xong lại do dự. Có
nên truyền bá hay không? Những trở ngại đó, đến tận hôm nay mới được rũ bỏ
triệt để.
Còn nhớ
buổi tối hôm đó cô từng hỏi tôi, lí tưởng của cuộc đời tôi là gì không?
Hít một
hơi thật sâu, rướn mình về phía trước:
- Đến
nay, tôi đã có thể giống như cô, nói lên thật rõ ràng lí tưởng của mình.
Cậu ta
ngừng lại một lát rồi cất giọng sang sảng:
-
Truyền bá đạo Phật tại mọi nơi tôi đặt chân đến, lập ra luận thuyết mới, cứu
rỗi chúng sinh, đây chính là lí tưởng của cuộc đời tôi.
Rajiva
trong tư thế ngẩng cao đầu, ánh đèn dầu leo lét không che nổi sự tự tin ngập
tràn trên gương mặt cậu. Khí chất bất phàm này khiến tôi cứ ngắm nhìn mê mẩn.
Sự tự tin và trí tuệ trác việt ấy tỏa sáng trên dáng hình một thiếu niên, tựa
như tôi đang nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của tương lai, đó là thứ ánh sáng tỏa ra
từ ngọn lửa xung thiên được đốt lên bằng tất cả nội lực sống, hào quang tỏa
chiếu khắp nơi.
- Rất
có chí khí!
Tôi ra
sức vỗ tay, gật đầu và hô vang lời tán thưởng.
- Tôi
rất khâm phục những người có lí tưởng, có hoài bão. Hãy tiến lên theo mục tiêu
đã định, chắc chắn cậu sẽ thành công.
Rajiva
đột nhiên quay sang tôi, cung kính chắp tay cúi lạy, khiến tôi giật bắn cả
mình. Khi cậu ngẩng lên, tôi bắt gặp một khuôn mặt hao gầy hắt lên sắc đỏ, ánh mắt
chân thành và mãnh liệt:
- Ngải
Tình, Phật tổ thương tình đã gửi đến cho tôi một người thầy thông thái như cô
để chỉ dẫn và khai mở đường đi cho Rajiva. Rajiva nguyện không phụ lòng cô!
Cậu ta